Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1231

Cập nhật lúc: 2025-12-01 15:14:13
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vân Tranh khẽ mím môi, truyền âm giải thích: "Hành tẩu bên ngoài, dùng bí danh để tránh phiền phức, nhưng vẫn là 'Tranh Tranh'."

 

Đồ Ngưng Ngưng liền tỏ ý hiểu, nàng gật gật đầu, gương mặt bất giác nở một nụ .

 

"Bất kể ngươi mang họ gì, chỉ cần ngươi vẫn là Tranh Tranh mà quen . Thật , cũng hiểu mà, một đơn độc ngoài rèn luyện, ắt sẽ gặp vô vàn hiểm nguy khôn lường, những hiểm nguy thể gieo họa cho cả , thế nên việc ngươi dùng bí danh là đúng đắn."

 

Đồ Ngưng Ngưng đến đây, dường như chợt nhớ điều gì, ánh mắt nàng thoáng tối trong giây lát. Nàng đưa tay lên nắm lấy bàn tay Vân Tranh, giọng điệu nghiêm túc vô cùng: "Tranh Tranh, ngươi quả là một thông minh."

 

Vân Tranh chợt cất tiếng hỏi: "Ta lừa gạt ngươi, ngươi giận ?"

 

Đồ Ngưng Ngưng bật thành tiếng: "Có gì đáng để tức giận chứ. Tuy và ngươi vô cùng hợp ý, nhưng cho cùng, chúng cũng chỉ mới quen mấy canh giờ. Ta cũng những bí mật của riêng cho ngươi , và ngươi cũng thể nào kể hết bí mật của cho . Cái đạo lý 'lòng phòng thể ', cả và ngươi đều khắc cốt ghi tâm."

 

Ánh mắt Vân Tranh khẽ lay động, khóe môi nàng dịu dàng cong lên thành một nụ .

 

"Ừm, nhớ kỹ ."

 

Thấy nàng ngoan ngoãn đến thế, Đồ Ngưng Ngưng kìm bèn đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của nàng, cảm giác mềm mại mượt mà đến lạ thường khiến nàng thốt lên kinh ngạc.

 

"Mái tóc của ngươi chỉ mà chạm cũng thật tuyệt."

 

Vân Tranh mỉm .

 

 

Một canh giờ , khi Minh Ung trưởng lão đang chuẩn dẫn xuyên qua cấm chế để tiến Hoang Châu Thần Hải, thần sắc của bỗng nhiên khựng , đoạn đầu về một hướng nào đó.

 

Quả nhiên ngoài dự liệu, đoàn của Quân Thành tự nguyện đăng ký tạp dịch tới nơi.

 

Dẫn đầu đoàn là một nữ nhân trạc ba mươi tuổi. Nàng vận một bộ bạch bào giản dị, đuôi mắt xếch lên , trông dễ chọc , ánh mắt càng thêm sắc lẹm.

 

Khi thấy đoàn của Cầm Thành, nữ nhân sững trong giây lát, ngay lập tức khóa chặt ánh mắt vị lão giả đang ở hàng đầu, khóe môi nở một nụ tựa như bâng quơ, cất tiếng gọi:

 

"Minh Ung trưởng lão."

 

"Thật là một sự trùng hợp, Tố Hoa trưởng lão." Minh Ung trưởng lão khẽ gật đầu, đáp một câu chẳng mặn chẳng nhạt.

 

Tố Hoa trưởng lão đôi mày khẽ nhướng lên, như hỏi : "Đã duyên như thế, là chúng cùng tiến Hoang Châu Thần Hải?"

 

"Được thôi." Minh Ung trưởng lão đáp lời với vẻ mặt lạnh nhạt.

 

Tố Hoa trưởng lão đầu liếc đám của Quân Thành, chỉ thấy bọn họ run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch còn một giọt máu, tựa như trải qua một chuyện gì đó vô cùng thống khổ.

 

Trái , đám của Cầm Thành ai nấy đều tinh thần phơi phới.

 

Đoàn của Quân Thành và đoàn của Cầm Thành tạo thành một sự tương phản rõ rệt, khiến sắc mặt Tố Hoa trưởng lão khẽ trầm xuống. Nàng cho phép đội ngũ mà dẫn dắt thua kém bất kỳ đội ngũ nào khác.

 

"Đứng thẳng lên cho !"

 

Tố Hoa trưởng lão trầm giọng quát, gương mặt trang điểm tinh xảo thoáng hiện lên vẻ u ám, giọng điệu thì quái gở đến khó tả: "Các ngươi của Cầm Thành kìa, tự bản xem! Cầm Thành vốn là kẻ đội sổ trong Hoang Châu Thất Thành, mà các ngươi đến cả của Cầm Thành cũng bằng, ngoài sợ mất mặt ?!"

 

Lời thốt , sắc mặt của đám Quân Thành khẽ biến đổi. Bọn họ cố gắng gượng dậy, nén sự khó chịu trong , ngẩng đầu liếc đoàn Cầm Thành vài . Thấy nào nấy bên đó đều trạng thái tinh thần vô cùng , trong lòng bọn họ dấy lên một cảm giác vô cùng phức tạp.

 

Đám Quân Thành đưa mắt , trong lòng thầm tính toán rằng thể nào thua kém Cầm Thành , thế là bọn họ lén lút nuốt một viên đan d.ư.ợ.c để cơ thể hồi phục trạng thái.

 

Đám Cầm Thành: "..." Sao tự nhiên thấy chột thế ? Bởi vì bọn họ nghỉ ngơi suốt một canh giờ.

 

Minh Ung trưởng lão dường như chẳng thấy gì, cứ chắp tay lưng mà , thần thái vô cùng thong dong, nhàn nhã.

 

Đám Cầm Thành thấy Minh Ung trưởng lão vạch trần, bọn họ dĩ nhiên cũng chẳng dại gì mà toạc .

 

thì , Tố Hoa trưởng lão lời tiếng , bóng gió chê bai Cầm Thành của bọn họ, khiến trong lòng ai nấy đều vô cùng khó chịu.

 

Quân Thành thì đáng là gì chứ? Cầm Thành của bọn họ mới là lợi hại nhất!

 

Đám Cầm Thành nghĩ , cố tình nở nụ thật tươi.

 

Phái đoàn Quân Thành nghiến răng ken két: "..." Đám Cầm Thành thế, đây là đang khiêu khích bọn ư? Đừng đắc ý vội!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1231.html.]

 

Tố Hoa trưởng lão dường như cũng nhận động tĩnh của đám Cầm Thành, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo thêm vài phần, sang phái đoàn Quân Thành cất giọng buốt giá: "Đi theo , kẻ nào nổi thì tự cút về Quân Thành !"

 

Bị quát mắng như , trong lòng phái đoàn Quân Thành khỏi dấy lên chút tức giận.

 

vì Tố Hoa trưởng lão là trưởng lão của Thần Miếu, bọn nào dám hỗn láo, chỉ đành cố nén lửa giận, cung kính .

 

"Vâng, Tố Hoa trưởng lão."

 

Bất chợt, Minh Ung trưởng lão cất lời: "Đi thôi."

 

Tố Hoa trưởng lão dẫn của Quân Thành tới, đó nàng và Minh Ung trưởng lão cùng dùng đồ đằng của Hoang Châu Thần Miếu để mở cấm chế của Thần Hải.

 

Ầm——

 

lúc , Vân Tranh đưa mắt quét qua đám Quân Thành, phát hiện ấn ký giữa trán bọn là hình bông tuyết, mà là ấn ký hình ngọn lửa màu đỏ.

 

Dù ấn ký nhận dạng khác , nhưng luồng tinh thần lực tỏa giống hệt.

 

Vân Tranh thu ánh mắt, về phía , chỉ thấy kết giới cấm chế nửa trong suốt đồ đằng của Hoang Châu Thần Miếu mở , dần dần hé lộ một gian đủ lớn cho mười cùng .

 

Tố Hoa trưởng lão lập tức lệnh: "Người của Quân Thành, trong!"

 

Phái đoàn Quân Thành , định bước bên trong kết giới cấm chế, nào ngờ Minh Ung trưởng lão chỉ đầu hiệu bằng ánh mắt cho đám Cầm Thành, và thế là cả đám điên cuồng ùa .

 

"Xông lên!"

 

"Hoang Châu Thần Hải, bọn đến đây!"

 

Đồ Ngưng Ngưng vội kéo tay Vân Tranh, theo chân đám Cầm Thành xông .

 

Vân Tranh khỏi kinh ngạc, khi bước qua kết giới cấm chế, nàng liền đặt chân lên một lớp nước biển cạn, lạnh buốt đến tê cả da đầu.

 

Cùng lúc đó, một luồng thần lực thuần khiết tự nhiên cũng ập về phía nàng, điều, gần chín phần rưỡi thần lực ấn ký hình bông tuyết giữa trán nàng ngăn .

 

Đồ Ngưng Ngưng kéo Vân Tranh chạy về phía , nước biển ướt sũng vạt váy của hai từ đầu gối trở xuống, công nhận một điều, nước biển ở đây đúng là lạnh như băng!

 

Vẻ mặt Đồ Ngưng Ngưng kích động nghiêm túc, : "Tranh Tranh, chạy nhanh lên, chúng sẽ là đầu tiên lên thuyền đó!"

 

"Ý ngươi là ?" Vân Tranh ngơ ngác hỏi.

 

Sau khi tất cả của Cầm Thành trong, Minh Ung trưởng lão liền phi khu vực Hoang Châu Thần Hải, cùng lúc đó, ngưng tụ đồ đằng Thần Miếu, tung một chưởng xuống mặt biển.

 

Bùm!

 

Trong chớp mắt, những con sóng mặt biển tức thì tụ , kết thành hình một chiếc thuyền, mà còn trong suốt như pha lê.

 

Vân Tranh trông thấy cảnh , liền hiểu .

 

Vân Vũ

Thì , hèn gì Ngưng Ngưng bảo chạy nhanh hơn một chút, nhưng nguyên nhân chắc chắn chỉ thế, bởi vì...

 

Nàng cảm nhận bên mặt biển sinh vật lạ đang tiến gần phía hai .

 

Ánh mắt Vân Tranh chợt lóe lên vẻ sắc lạnh, nàng đột ngột buông tay Đồ Ngưng Ngưng . Ngay lúc Đồ Ngưng Ngưng còn đang ngơ ngác hiểu chuyện gì, một tay Vân Tranh ôm lấy eo nàng. Vân Tranh chỉ khẽ nhún mũi chân, thoáng chốc đưa cả hai đến chiếc thuyền trong suốt chỉ trong vài thở.

 

Trở thành nhanh nhất đặt chân lên thuyền.

 

Đồ Ngưng Ngưng kinh ngạc thốt lên một tiếng, nàng Vân Tranh với vẻ thể tin nổi.

 

"Tranh Tranh, tốc độ của ngươi nhanh quá!"

 

Trong khi đó, Minh Ung trưởng lão chậm hơn Vân Tranh và Đồ Ngưng Ngưng một bước, khi vững, cau mày chằm chằm hai họ.

 

"Lần nhớ chậm hơn bổn trưởng lão một bước đấy."

 

--------------------

 

 

Loading...