Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1226
Cập nhật lúc: 2025-12-01 07:27:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồ Ngưng Ngưng kéo lấy cổ tay Vân Tranh, cất tiếng: “Mặc kệ mấy con ch.ó điên , chúng trong thôi.”
Vân Tranh gật đầu.
Hai sánh vai bước Ngọc Thịnh Lâu, bỏ ba của Kinh Thừa An ngẩn tại chỗ.
Trong khi đó, Lâm Tiên Mỹ phóng ánh mắt ngập tràn lửa giận và oán hờn, găm chặt bóng lưng đang khuất dần của Đồ Ngưng Ngưng. Nếu biểu ca một mực che chở cho mụ điên Đồ Ngưng Ngưng , nàng sớm tay g.i.ế.c c.h.ế.t ả .
Lâm Tiên Mỹ thu hồi ánh mắt, nghiến răng ken két : “Biểu ca, cứ hết đến khác che chở cho ả, ả sẽ chẳng bao giờ cảm kích tấm chân tình của . Huynh chẳng là đang để ả đằng chân lân đằng đầu ?”
Kinh Thừa An lảng tránh bàn tới chuyện , ánh mắt lướt qua Lâm T.ử Bình đang thương.
“Cứ đưa T.ử Bình về Lâm phủ , những chuyện khác để hẵng .”
Nghe những lời , trong lòng Lâm Tiên Mỹ khỏi dấy lên nỗi oán hờn.
nàng dám cãi lời của Kinh Thừa An, chỉ vì là biểu ca của , mà còn bởi vì cả thực lực lẫn gia thế của Kinh Thừa An đều thể xem thường.
Suy cho cùng, Kinh Thừa An chính là một trong Lục Đại Thiên Kiêu của Hoang Châu.
Thế mà một bậc thiên chi kiêu t.ử như biểu ca, đem lòng yêu thích một nữ tu tầm thường sa cơ lỡ vận. Nếu mợ ở giữa ngáng đường cản lối, thì giờ đây biểu ca vẫn còn đang qua với mụ điên Đồ Ngưng Ngưng .
“Vâng, biểu ca.” Lâm Tiên Mỹ miễn cưỡng đáp lời.
Còn Kinh Thừa An, ánh mắt đăm đăm sâu bên trong tửu lâu. Một lúc , mới thu hồi tầm mắt, cùng hai chị em Lâm Tiên Mỹ rời .
…
Sau khi kéo Vân Tranh Ngọc Thịnh Lâu, Đồ Ngưng Ngưng đặc biệt gọi một bữa tiệc thịnh soạn, gồm những món mỹ vị như Đường Thố Trư Đề, Hồng Thiêu Nhục, Ngọc T.ử Đường Thang, Dịch Lũ Kê, Thiên Kim Toái Hương Bính, Bắc Phái Chưng Thái.
Những món ăn đều ẩn chứa linh khí, khiến cho hương vị càng thêm thanh mát, ngon miệng.
Bên trong phòng riêng, Đồ Ngưng Ngưng ngừng gắp thức ăn cho Vân Tranh, say sưa giới thiệu về hương vị tuyệt hảo của từng món.
Vân Tranh chiếc bát trống của gắp đầy vun lên như một ngọn núi nhỏ, khỏi bật , vội ngăn hành động đầy nhiệt huyết của Đồ Ngưng Ngưng.
“Được , , để ăn hết chỗ hẵng gắp thêm nhé.”
Nghe , Đồ Ngưng Ngưng mới chịu dừng tay.
Vân Tranh ngước mắt Đồ Ngưng Ngưng, thật , nàng thể cảm nhận trong lòng Đồ Ngưng Ngưng đang nặng trĩu tâm sự, nhưng cố tỏ vui vẻ để che giấu .
Vân Tranh nhẹ nhàng cất lời: “Ngưng Ngưng, nếu ngươi chuyện gì giãi bày, thể với .”
Đồ Ngưng Ngưng ngẩn , ngay lập tức nở một nụ , nàng gật đầu : “Được, bây giờ chuyện gì cả, chỉ là mấy con ch.ó điên ban nãy ảnh hưởng tâm trạng một chút thôi. Ngươi mau ăn , lát nữa nguội sẽ ngon .”
Vân Tranh khẽ gật đầu.
Hai bắt đầu dùng bữa, điều khiến Vân Tranh bất ngờ là món ăn ở đây quả thật ngon, miệng như tan , hương thơm đậm đà mà hề gây ngán.
“Có ngon ?”
“Ngon lắm.”
“Tuy đắt một chút, nhưng thật sự tuyệt, là hương vị thơm ngon mà những tửu lâu khác tài nào .” Đồ Ngưng Ngưng vui vẻ .
Vân Tranh cong môi : “Đáng đồng tiền bát gạo.”
Hai , tiếp tục cắm cúi ăn.
……
Khoảng nửa canh giờ , Vân Tranh và Đồ Ngưng Ngưng rời khỏi Ngọc Thịnh Lâu, cùng đến cửa hàng bán linh quả.
Vân Tranh mua một lượng lớn linh quả, nhiều đến mức khiến Đồ Ngưng Ngưng kinh ngạc, nàng nhịn hỏi: “Tranh Tranh, ngươi mua nhiều linh quả như để gì? Đến Hoang Châu Thần Hải hai tháng cũng cần mua nhiều đến thế? Một ngươi ăn hết ?”
“Khế ước thú của thể ăn, cũng thể dùng để ủ linh tửu.” Vân Tranh giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1226.html.]
“Thì là .” Đồ Ngưng Ngưng chợt hiểu , đoạn trêu ghẹo: “Không ngờ Tranh Tranh nhà còn ủ linh tửu nữa cơ đấy?”
“Ủ xong , tặng ngươi mấy vò.” Vân Tranh mỉm .
Vừa , Vân Tranh lấy một quả linh quả đưa cho Đồ Ngưng Ngưng.
“Sau nếu ngươi ăn linh quả, cứ đến tìm .”
“Vậy thì khách sáo nữa nhé.” Đồ Ngưng Ngưng chớp chớp mắt.
Đồ Ngưng Ngưng nhận lấy linh quả, c.ắ.n thử một miếng, quả nhiên hương vị thơm ngọt mọng nước, xen lẫn cảm giác mềm dẻo mát lạnh lan tỏa trong miệng, khiến cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đôi mắt nàng sáng rực lên, “Ngon thật đấy!”
Vân Tranh thấy những lời , mày mắt ánh lên ý , nàng cũng lấy một quả linh quả màu hồng phấn c.ắ.n một miếng.
Vị ngọt xen lẫn chút chua, nhưng hề chát một chút nào, trong khoang miệng vẫn còn vương hương thơm của quả.
Đồ Ngưng Ngưng c.ắ.n thêm một miếng, đoạn đảo mắt một vòng bốn phía, đáy mắt lóe lên một tia ý vị rõ, xem bọn họ nhiều Tu Thần Giả để mắt tới .
Cũng thôi, bọn họ cứ thế phô trương mua sắm thả phanh tại các cửa tiệm, tất sẽ chuốc lấy lòng dòm ngó thèm thuồng của các Tu Thần Giả khác.
Đôi mày của Đồ Ngưng Ngưng khẽ chau một cách dễ phát giác, hỏng , lỡ như trong lúc giao đấu vô tình Tranh Tranh thương thì đây?
Đồ Ngưng Ngưng rũ mắt trầm ngâm, tính toán kế sách để Vân Tranh thể trở . Nàng thể thương, nhưng tuyệt đối thể để Tranh Tranh thương .
Mà Vân Tranh lúc , ung dung gặm linh quả, lặng lẽ quét mắt qua những Tu Thần Giả đang ẩn bốn phía. Nàng tính nhẩm một chút, tổng cộng hai mươi bảy , trong đó chín Tu Thần Giả cảnh giới Thần Nhân Cảnh, còn mười tám tu vi Bán Thần Cảnh hoặc thấp hơn.
Vân Vũ
Nơi khóe môi Vân Tranh khẽ nhếch lên một đường cong, cũng những kẻ thể mang cho nàng bao nhiêu Tinh Ngọc đây?
"Tranh Tranh, hình như cũng còn gì cần mua nữa, là chúng đến Thành Chủ Phủ ngay bây giờ ." Đồ Ngưng Ngưng đột nhiên lên tiếng.
"Được." Vân Tranh gật đầu đáp lời, chỉ còn đầy nửa canh giờ nữa là đến lúc tập hợp, giải quyết hết bọn chúng trong thời gian , nếu sẽ lỡ giờ hẹn của hai .
Đồ Ngưng Ngưng thấy bộ dạng gì của Vân Tranh, trong lòng khỏi thầm nghĩ, xem Tranh Tranh vẫn còn trải sự đời nhiều.
Lần phiền phức to .
Bởi lẽ, trong những Tu Thần Giả đang ẩn nấp trong bóng tối , vài kẻ tu vi còn cao hơn cả nàng.
Đồ Ngưng Ngưng hề tu vi của Vân Tranh, vì Vân Tranh sớm dùng khí vật để che giấu tu vi thật sự của . Cho nên nàng đoán tu vi của Vân Tranh chỉ Bán Thần Cảnh nhất trọng mà thôi.
Đồ Ngưng Ngưng bỗng nhiên dặn dò: "Lát nữa ngươi nhớ sát theo ."
"Được."
Hai sóng vai cùng , cùng tiến về phía Thành Chủ Phủ.
Đồ Ngưng Ngưng quyết định dẫn Vân Tranh đến những nơi đông náo nhiệt, như mới dễ bọn chúng ngấm ngầm tay.
Thế nhưng suy nghĩ của Vân Tranh trái ngược với Đồ Ngưng Ngưng, nàng vòng một con hẻm vắng vẻ để giải quyết gọn hai mươi bảy kẻ .
đường , Đồ Ngưng Ngưng cứ kè kè sát bên Vân Tranh, chỉ sợ nàng gặp chuyện bất trắc hoặc lạc mất.
Vân Tranh cũng nhận hành động của Đồ Ngưng Ngưng, nàng ngước mắt gò má nghiêng nghiêng của Đồ Ngưng Ngưng, trong lòng chút rung động.
—— Đồ Ngưng Ngưng đang âm thầm bảo vệ nàng.
Đồ Ngưng Ngưng ngẩng đầu : "Phía xa chính là Thành Chủ Phủ, đến đó chúng thể nghỉ ngơi một lát."
Vân Tranh ngẩn một chút, nàng vốn định giả vờ lạc, đó giải quyết xong hai mươi bảy sẽ vòng tìm Đồ Ngưng Ngưng, thế nhưng bây giờ, nàng phụ tấm lòng bảo vệ của Đồ Ngưng Ngưng.
Vì , Vân Tranh rõ tu vi của cho Đồ Ngưng Ngưng , để nàng lo lắng cho sự an nguy của nữa.
"Ngưng Ngưng, ..."
Vân Tranh mới mở lời, nhạy bén cảm nhận hai cây ngân châm đang lao vun vút về phía nàng và Đồ Ngưng Ngưng, đối phương hẳn là một cường giả Thần Nhân Cảnh ngũ trọng, cho nên ngay cả Đồ Ngưng Ngưng cũng hề phát hiện.