Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1218
Cập nhật lúc: 2025-12-01 07:27:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Phách một chống cả đám đông, dẫu cho thực lực hiện giờ của phần mạnh mẽ một cách kỳ lạ, nhưng cũng tài nào chống đỡ nổi vòng vây của bao nhiêu .
Chẳng bao lâu , Tề Phách đ.á.n.h cho trọng thương.
Tề Phách phun một ngụm m.á.u bầm, đôi mắt đỏ ngầu về phía Vân Tranh, "Lão đại, mau chạy ! Ta sẽ cản bọn chúng !"
Lời còn dứt, cánh tay c.h.é.m thêm một nhát.
Lưỡi đao vung lên, m.á.u tươi văng khắp nơi, hòa cùng tiếng rên đau đớn của Tề Phách.
Vân Vũ
Tề Phách nén đau dậy, vung kiếm c.h.é.m loạn xạ về phía bọn chúng, nào ngờ của tổ chức Nam Chi Điên tìm yếu điểm trong pháp, suýt nữa đ.â.m thành cái sàng.
Vân Tranh: "..."
Vân Tranh hề ý định xông thẳng lên tiêu diệt đám của tổ chức Nam Chi Điên, bởi vì nàng cho Tề Phách một cơ hội để rèn luyện, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng, thì vết thương nào cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nhìn Tề Phách vẻ như từng học qua bất kỳ kiếm chiêu công pháp nào, nên khi múa kiếm, chỉ sức trâu chứ chẳng bài bản gì, dễ khác tìm điểm yếu.
điều kỳ lạ là, cứ né những đòn tấn công chí mạng.
Thiếu niên , xui xẻo may mắn.
Kha Vưu thấy , sắc mặt khỏi sa sầm mấy phần, cất giọng giễu cợt: "Dung cô nương, đúng là cao tay thật, mới đây mấy ngày mà tìm một kẻ giúp sức như ."
"Ngươi ghen tị ?" Vân Tranh mỉm .
Kha Vưu nghẹn lời.
Hắn lạnh giọng : "Dung cô nương, ngươi ngông cuồng như , là thật sự tin chắc thể sống sót rời khỏi nơi ? Hay là, ngươi đặt tất cả hy vọng tên nhóc ?"
Vân Tranh đáp: "Cả hai đều ."
Nghe nàng đầy tự tin như , ánh mắt Kha Vưu càng thêm u ám, lập tức lóe lao về phía Vân Tranh.
Cùng lúc đó, bộc phát uy áp của cảnh giới Thần Nhân Cảnh, ép thẳng về phía Vân Tranh, hòng khóa chặt nàng tại chỗ.
Kha Vưu chút do dự tung một chưởng.
Rầm!
Vân Tranh lập tức giơ chưởng phòng ngự, hai luồng sức mạnh va , một cơn gió lốc nổi lên, thổi rối mái tóc xanh của nàng, ánh mắt nàng ngưng .
Giây tiếp theo, nàng đột ngột lật tay tung một đòn đáp trả.
Một tiếng 'Rầm' vang lên, đó là âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, chỉ thấy Kha Vưu Vân Tranh một chưởng đ.á.n.h bay, ngã sõng soài mặt đất, gân cốt và xương sườn lập tức vỡ nát, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trong mắt Kha Vưu ánh lên vẻ khó tin, chấn động đến tột cùng, thể?! Dung Tranh chỉ tu vi Bán Thần Cảnh ngũ trọng thôi ? Tại luồng sức mạnh ...
Lại thể mạnh hơn cả !
Còn đợi Kha Vưu kịp định thần , Vân Tranh xuất hiện ngay mặt , một chân đạp thẳng lên lồng n.g.ự.c .
Rầm!
Kèm theo đó là tiếng 'rắc' giòn tan của xương cốt gãy lìa.
Kha Vưu định giãy giụa, nào ngờ uy áp của Vân Tranh ghì chặt tại chỗ, thể nhúc nhích.
Vân Tranh từ cao xuống , đôi môi đỏ khẽ nhếch lên một nụ .
"Cho ngươi một cái c.h.ế.t thống khoái nhé."
"Đừng... đừng mà!" Kha Vưu trợn trừng hai mắt, ngốc, kịp phản ứng , nhận tu vi của Vân Tranh thể đột phá nhanh đến chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chắc chắn là vì kế thừa thần minh truyền thừa!
Trong đầu Kha Vưu chợt nhớ một cảnh tượng bên ngoài Đại Diễn Thành, khi đó một giọng thần bí già nua đang đối thoại với 'Dung Tranh', ngay khoảnh khắc nhận 'Dung Tranh' chắc chắn là hữu duyên của Dị Hóa Chi Cảnh, ngờ thật sự...
Ứng nghiệm !
Ngay lúc đang thất thần, thì thấy giọng khiến dựng tóc gáy của Vân Tranh chậm rãi vang lên.
"Kha các chủ, ngươi lên đường bình an nhé."
Kha Vưu bừng tỉnh, kịp phản kháng, Vân Tranh dứt khoát một cước đạp nát trái tim, ngay khoảnh khắc đó, m.á.u tươi từ miệng Kha Vưu phun trào dữ dội.
"Phụt——"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1218.html.]
Chỉ trong nháy mắt, tắt thở.
Cứ thế thẳng đơ mặt đất.
Giày và vạt váy của Vân Tranh đều vương vãi những vệt m.á.u tươi, lấm tấm như hoa, thế nhưng nàng chẳng mảy may để tâm, thản nhiên thu chân về.
Nàng lạnh lùng đầu, ánh mắt sắc lẹm quét qua đám t.ử của tổ chức Nam Chi Điên.
Đồng t.ử của đám t.ử Nam Chi Điên bỗng nhiên co rút , đáy mắt ngập tràn vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Trong lòng chúng kinh hãi tột độ, bất giác lùi liên hồi, thậm chí kẻ vì quá khiếp sợ mà tay chân run lẩy bẩy, đến độ vũ khí tuột khỏi tay rơi xuống đất cũng hề .
Một tên t.ử hoảng hốt thét lên:
“Chạy mau!”
Trong chớp mắt, tất cả t.ử của tổ chức Nam Chi Điên đều liều mạng tháo chạy, ngay cả t.h.i t.h.ể của các chủ nhà cũng chẳng buồn đoái hoài.
Lúc , Tề Phách cũng đang run lẩy bẩy.
Lão đại hung tàn quá !
Vân Tranh thản nhiên liếc Tề Phách một cái xổm xuống, thuần thục lột sạch nhẫn trữ vật và túi dị hoá từ t.h.i t.h.ể của Kha Vưu.
Tề Phách trông thấy cảnh , lập tức bừng tỉnh, nhanh như cắt lao đến vơ vét tài vật những t.h.i t.h.ể còn , từ giày dép cho đến quần áo, bỏ sót bất cứ thứ gì, quyết lãng phí một món đồ nào giá trị.
Tề Phách những chiếc nhẫn trữ vật, túi dị hoá, giày dép và các món đồ khác, gương mặt tuấn tú của ánh lên niềm vui sướng thể che giấu.
Hắn đầu Vân Tranh, ngây ngô đề nghị: “Lão đại, chúng giàu , đợi khi ngoài, là chúng mở mấy gian thương điếm , cứ thế tiền đẻ tiền, kiếm tiền sẽ nhanh hơn nhiều!”
“Đến lúc đó, ngươi là đại lão bản, sẽ tiểu cho ngươi. Tuy tu vi của thấp kém, nhưng nếu thể dựa tài lực và quyền thế để đổi đời thì quá !”
Tề Phách trong lòng đang mải mê tưởng tượng viễn cảnh tươi , nào ngờ giấc mộng ngọt ngào của Vân Tranh thẳng thừng dập tắt.
“Ta kinh doanh thương điếm, tiếp tục xông pha.”
“Hả?” Tề Phách thoáng chút kinh ngạc, nhưng nghĩ , lão đại lợi hại như , chắc chắn trói chân trong một thương điếm nhỏ bé, là do suy nghĩ quá đơn giản .
Hắn nghiến răng : “Lão đại, sẽ theo ngươi xông pha.”
Vân Tranh đáp: “Không cần, khỏi Dị Hoá Chi Cảnh của Đại Diễn Thành, chúng đường ai nấy . Ta còn việc quan trọng khác .”
“Lão đại…”
“Câm miệng.”
Vân Tranh dậy, gương mặt chút cảm xúc, buông một câu: “Tiếp tục tìm lối .”
“Được!” Tề Phách lập tức đáp lời. Hắn bật mạnh dậy, vết thương mới chồng lên vết thương cũ đồng loạt nhói lên cơn đau buốt óc, m.á.u tươi từ miệng vết thương tuôn xối xả, đau đến mức mặt mày nhăn nhó biến dạng. Hắn vội vàng lôi một lọ đan d.ư.ợ.c từ trong túi dị hoá của khác, ừng ực nuốt hết cả lọ.
Đợi đến khi uống t.h.u.ố.c xong, Vân Tranh một quãng xa.
Tề Phách quýnh lên, vội vã sải bước chạy về phía .
“Lão đại, đợi với!”
…
Lại hai ngày nữa trôi qua, Vân Tranh và Tề Phách vẫn tìm lối khỏi Dị Hoá Chi Cảnh.
Trong hai ngày , đồ đằng Giáo Từ mu bàn tay của Vân Tranh sáng lên hơn mười . Hiển nhiên Ma Thần Nhân Hồn xác định vị trí của nàng, lẽ vì nàng đang ở trong Dị Hoá Chi Cảnh, đối phương thể tiến nên mới tìm nàng.
Vân Tranh thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Chỉ cần Ma Thần Nhân Hồn là .
Trong hai ngày qua, thực lực của Tề Phách tiến bộ vượt bậc. Vốn dĩ là tồn tại vô địch trong cảnh giới Nguỵ Thần Cảnh, dần dần, thể hạ gục cả tu vi Bán Thần Cảnh nhất trọng.
Thế nhưng—
Tu vi của Tề Phách vẫn giậm chân tại chỗ ở Nguỵ Thần Cảnh nhị trọng, hề chút d.a.o động nào.
Hiện tượng chỉ khiến Vân Tranh kinh ngạc, mà ngay cả Tề Phách cũng chấn động khôn nguôi.
Vân Tranh thầm nghĩ trong lòng, tên nhọ nồi chắc chắn lén lút gian lận .
--------------------