Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1215

Cập nhật lúc: 2025-12-01 02:38:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Có gì ?" Giang Văn Trạch khó hiểu .

 

Thiếu niên hỏi đến mức cứng họng, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, thầm nghĩ trong bụng, chẳng lẽ thẳng rằng vị cô nương trông đáng sợ quá ? Hơn nữa, nàng tay hạ đao, g.i.ế.c thật gọn gàng dứt khoát, nếu thật sự để nàng gia nhập Thần Phù Minh, há chẳng sẽ đẩy các t.ử trong minh vòng nguy hiểm ư?

 

Giang Văn Trạch thấy nhất thời nên lời, bèn bận tâm đến thiếu niên nữa, ngẩng đầu Vân Tranh, gương mặt lộ rõ vẻ chân thành mà ngỏ lời: "Cô nương, tinh thần lực của mạnh đến thế, thích hợp để đến Thần Phù Minh chúng trở thành Thần Phù Sư, suy nghĩ một chút ?"

 

Vân Tranh: "..."

 

Nàng lúc ý định gia nhập bất cứ thế lực nào, việc cấp bách nhất bây giờ là tìm những bạn đồng hành của . Nếu gia nhập thế lực, sự tự do của nàng sẽ hạn chế, đến lúc đó tìm kiếm bọn họ Lan sẽ khó khăn hơn vài phần.

 

"Cảm ơn, tạm thời ý định đó."

 

Vân Tranh khẽ gật đầu với Giang Văn Trạch, xong câu liền cất bước rời .

 

"Ây..." Giang Văn Trạch thôi, chỉ đành bất lực bóng lưng nàng xa dần.

 

Các t.ử khác của Thần Phù Minh thấy thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, họ ghé tai nhỏ với Giang Văn Trạch: "Đại sư , cô nương g.i.ế.c Nhị tiểu thư của Vũ Gia chiến thần, nếu nàng thật sự gia nhập Thần Phù Minh chúng , e rằng việc sẽ khiến Vũ Gia hài lòng với Thần Phù Minh."

 

Giang Văn Trạch nhíu mày, "Vốn dĩ là Vũ Nhị tiểu thư g.i.ế.c nàng ."

 

Lời thốt , sắc mặt các sư của Thần Phù Minh liền biến đổi kinh ngạc, ngay đó họ lo lắng níu lấy Giang Văn Trạch, với vẻ giận thương mà thì thầm: "Đại sư của ơi, đừng ngốc như nữa, ở Hoang Châu đại đạo lý nào để mà , tất cả đều là cường giả vi tôn, kẻ mạnh mới quyền lên tiếng..."

 

" đó đại sư , đừng lúc nào cũng công chính nữa, ở trong Thần Phù Minh chúng thì thể lý lẽ, nhưng bên ngoài thì chẳng ai lý với ."

 

"Đại sư , thật ngốc."

 

Giang Văn Trạch các sư của mỗi một câu dạy dỗ, thế nhưng, vẻ mặt của vẫn hề chút d.a.o động nào, tựa như đạo tâm của sẽ vì thế mà đổi .

 

Giang Văn Trạch đưa tay lên xoa đầu các sư , gương mặt tuấn tú như ngọc lộ mấy phần ý , nhẹ giọng dỗ dành: "Chúng tìm lối của Dị Hóa Chi Cảnh thôi."

 

"Vâng, đại sư ."

 

Cùng lúc đó, những của Mục Gia và Công Dã Gia, sắc mặt đều rõ ràng, nỗi nghi hoặc lớn nhất trong lòng họ lúc , chính là Vân Tranh rốt cuộc là ai?

 

Tại nhận thần minh truyền thừa là nàng?

 

 

Ở một nơi khác.

 

Vân Tranh mở Huyết Đồng, định đuổi theo đội ngũ của Tề Gia để g.i.ế.c c.h.ế.t Tề Tông, nhưng giữa đường đột ngột xuất hiện một , chặn cứng lối của nàng.

 

Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng mũi, khiến Vân Tranh khẽ cau mày một cách gần như thể nhận .

 

Vân Tranh ngước mắt sang, đập mắt nàng là một mặc bộ hắc y rách nát, mái tóc của rối bù xơ xác, trông chẳng khác nào một cái tổ quạ, gương mặt thì bê bết m.á.u tươi hòa cùng bụi đất đen ngòm, hình khom khom gù xuống, tựa như một lão già bệnh đến tận xương tủy.

 

Hơi thở của nặng nề, giống như một kẻ từ địa ngục bò lên.

 

Hắn dang rộng hai cánh tay, lao về phía Vân Tranh, rõ ràng là ôm chầm lấy nàng.

 

Vân Tranh: "?"

 

Ngay lúc Vân Tranh định nhấc chân đá bay , nàng bắt gặp đôi mắt trong veo lấp lánh niềm vui sướng hân hoan của , trong trẻo tựa như sự tồn tại tinh khôi nhất cõi đời .

 

"Tề Phách?" Vân Tranh thoáng kinh ngạc.

 

Tề Phách thấy tên , động tác lao tới càng thêm mãnh liệt.

 

"Đừng qua đây!" Vân Tranh vội vàng lên tiếng ngăn cản.

 

Nào ngờ, Tề Phách như thể điếc, chẳng thèm đếm xỉa mà cứ thế xông thẳng về phía Vân Tranh.

 

Nam nữ thụ thụ bất , huống chi nàng là gia thất!

 

Bất đắc dĩ, Vân Tranh nhanh chóng nghiêng né tránh, Tề Phách do quán tính quá lớn, cứ thế lao thẳng về phía , đ.â.m sầm đầu bức tường.

 

Một tiếng 'RẦM' vang lên, đặc biệt chói tai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1215.html.]

Vân Tranh: "........." Nàng cố ý để đ.â.m đầu tường .

 

Rõ ràng vẫn còn một cách xa như , Tề Phách cứ thế đ.â.m sầm tường.

 

Điều cũng phần nào chứng tỏ, cái vận xui của Tề Phách thật sự quá mạnh mẽ!

 

“Á!” Tề Phách thét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, trán đập vỡ, toác một vết thương rớm máu, m.á.u tươi tuôn xối xả, cả mềm nhũn ngã phịch xuống đất.

 

Ánh mắt phần tan rã, nhưng vẫn thẳng tắp về phía Vân Tranh.

 

“Lão đại…” Giọng khản đặc, “Ta cuối cùng cũng tìm ngươi .”

 

Vân Tranh thấy cảnh , trong lòng khỏi bất đắc dĩ, thầm thở dài một . Tên nhọ nhem nếu tìm đến muộn hơn một chút thì mấy, như nàng thể tay xử lý Tề Tông .

 

Chỉ là, sự xuất hiện của Tề Phách lúc phá vỡ kế hoạch vốn của nàng.

 

Nàng đành tạm gác chuyện trừ khử Tề Tông.

 

Nàng cất bước tiến lên, ngay mặt Tề Phách, lấy từ trong Dị Hóa Đại một bình đan d.ư.ợ.c đưa cho , đoạn : “Uống đan d.ư.ợ.c hẵng .”

 

“…Cảm ơn lão đại.” Tề Phách rưng rưng nước mắt, vô cùng cảm kích cất lời, từ đến nay từng ai quan tâm đến thương thế của , chỉ lão đại là để tâm đến như , trong lòng xúc động khôn nguôi.

 

Hắn run rẩy đưa tay nhận lấy, vốn định đổ một viên để uống, nào ngờ Vân Tranh : “Uống hết cả , thiếu một bình đan d.ư.ợ.c .”

 

Vân Tranh thương tích đầy của , còn nhiễm đôi chút ma khí, nếu chữa trị cho t.ử tế, chắc chắn sẽ để mầm bệnh, thậm chí thể tổn hại đến cả căn cơ.

 

Một viên đan d.ư.ợ.c đủ để chữa trị, một bình thì còn tạm .

 

“Hu hu hu…” Tề Phách , cảm động đến rơi nước mắt, nức nở thành tiếng, nước mũi cũng chảy cả , trông càng thêm bẩn thỉu.

 

Vân Tranh ngẩn cả , nàng chứ? Sao ?

 

“Đừng nữa, mau uống đan d.ư.ợ.c .” Vân Tranh cố gắng năng dịu dàng.

 

Tề Phách xong, càng to hơn, bao nhiêu tủi hờn chất chứa bấy lâu nay đều tuôn hết.

 

Hắn đẫm lệ lưng tròng Vân Tranh, trong lòng bất giác nghĩ thầm, lão đại mà là nương của thì bao!

 

Vân Tranh hít một thật sâu, mỉm : “Mau ăn , nam nhi đại trượng phu lóc cái gì?”

 

Tề Phách càng cảm động hơn, nước mắt kìm .

 

lúc , mấy gã tán tu ngang qua, trông thấy hai Vân Tranh và Tề Phách, sắc mặt họ trở nên kỳ quái khó tả, chỉ trỏ về phía hai mà bàn tán: “Cô nương cũng quá ác độc , ngay cả một kẻ yếu ớt ở Nguỵ Thần Cảnh nhị trọng cũng tha, xem , tâm địa chút biến thái.”

 

“Thôi đừng nữa, nàng sang đây kìa.”

 

“Thôi kệ, chúng lo chuyện bao đồng gì?”

 

Mấy gã tán tu thấy Vân Tranh sang, liền co cẳng chạy mất dép.

 

Vân Tranh hít một thật sâu, tủm tỉm với Tề Phách: “Có cần nhắc một nữa ?”

 

“Hu hu hu…” Tề Phách chớp chớp mắt, phần ngơ ngác tiếp tục sụt sùi.

 

Vân Tranh đột nhiên tắt hẳn nụ , nàng thể nào đè nén cơn nóng nảy của nữa, thẳng tay giáng một cái tát lên đầu Tề Phách.

 

Bốp——

 

Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng: “Khóc cái con khỉ nhà ngươi, uống viên đan d.ư.ợ.c cũng lề mà lề mề, đàn ông ? Hả?!!!”

 

Vân Tranh chẳng còn kiêng dè gì nữa, giật phắt lấy bình đan d.ư.ợ.c trong tay , đó bật nắp bình, một tay bóp chặt hai má của Tề Phách dốc thẳng cả lọ đan d.ư.ợ.c miệng .

Vân Vũ

 

Nàng gắt lên đầy bực dọc:

 

“Ta cho ngươi ăn !!”

 

--------------------

 

 

Loading...