Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1207
Cập nhật lúc: 2025-12-01 02:38:37
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tổng cộng năm .
Lần lượt là Thiếu Thần Chủ Tề gia Tề Tông, Vũ Dung, Thiếu Thần Chủ của Công Dã Thủ Hộ Thần gia Công Dã Tu, Đại sư của Thần Phù Minh Giang Văn Trạch, và Đại tiểu thư của Mục Thủ Hộ Thần gia Mục Tinh Nguyệt.
Trên cả năm đều hằn rõ những vết thương chẳng hề nhẹ, thở cũng vì thế mà trở nên dồn dập, rối loạn.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đầu tiên, ánh mắt của họ dán chặt tòa thủy tinh cung điện tráng lệ mỹ miều ngay mặt, trong đáy mắt ngập tràn niềm vui sướng và kinh ngạc.
Bọn họ thực sự giành tư cách kế thừa Thần Minh, đặt chân đến vùng đất truyền thừa đích thực.
Chỉ là…
“Tiện nhân!”
Vũ Dung phóng ánh mắt hung tợn xoáy Vân Tranh đang bên trong cung điện, đáy mắt ngập tràn vẻ chán ghét và căm hận, ngờ con tiện nhân là kẻ đầu tiên đặt chân đến nơi đây!
Vân Tranh vốn dĩ vẫn đang đấu khẩu với tiểu nam hài, bỗng thấy giọng của Vũ Dung, nàng bèn khẽ thì thầm cảnh cáo bé đừng lên tiếng linh tinh, đoạn đầu phía ngoài cung điện.
“Thật là khéo .” Vân Tranh đưa mắt Vũ Dung, cất giọng nhẹ bẫng.
Vũ Dung những lời , lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội, nhưng nàng vẫn nén để giữ bình tĩnh, con tiện nhân giờ đây ngông cuồng đến thế, chắc chắn chỗ dựa nào đó.
Vũ Dung đảo mắt khắp bốn phía, cốt để dò xét cho tường tận cảnh xung quanh.
Ngay lúc , Tề Tông ngước mắt lên, ánh sâu thẳm dõi theo Vân Tranh, hạ giọng thật khẽ cất tiếng hỏi: “Tại hạ xin mạn phép hỏi, vị thiếu niên bên cạnh cô nương ?”
Nơi đáy mắt Vân Tranh thoáng xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng ẩn sâu hàng mi phượng, nàng khẽ mỉm đáp: “Hắn dĩ nhiên là trong .”
Vào trong?
Nghe thấy lời , chỉ Tề Tông biến sắc, mà vẻ mặt của mấy còn cũng chẳng còn giữ bình tĩnh, tất cả đều đưa mắt đầy cảnh giác.
Cả năm bọn họ đều tiến tòa cung điện , nhưng phát hiện cánh cổng chính chỉ đ.á.n.h cho tan hoang nát vụn, mà còn cháy thành than đen sì, bởi nên chẳng một ai dám hành động khinh suất, chỉ sợ sập bẫy của kẻ khác.
Trên gương mặt Tề Tông để lộ chút cảm xúc vui buồn nào, tiếp tục dùng chất giọng ôn hòa để hỏi: “Ý của cô nương là vị thiếu niên trong để tiếp nhận truyền thừa của Thần Minh ? Chỉ điều, cơ hội ngàn vàng như thế, vì cớ gì cô nương nhường cho ?”
“Ta thích thế.” Vân Tranh nhún vai.
Tề Tông nghẹn lời, sắc mặt trầm xuống mấy phần.
Vân Vũ
Vũ Dung khẩy một tiếng, “Nói nhảm với con tiện nhân gì? Cứ cho là tên tiện nhân trong , thì cũng chắc chắn là vẫn thể nhận truyền thừa của Thần Minh.”
Suy cho cùng, thời khắc nhận truyền thừa của Thần Minh, chắc chắn sẽ tạo một trận chấn động kinh thiên động địa, là cái loại động tĩnh mà che cũng chẳng giấu nổi.
“Hay là chúng cứ trong xem thử thế nào.” Công Dã Tu liếc mắt Mục Tinh Nguyệt một cái, lên tiếng đề nghị.
“Cũng thôi.” Mục Tinh Nguyệt khẽ gật đầu, gương mặt xinh thoát tục của nàng cũng ánh lên vài phần tán đồng.
Trong phút chốc, cả năm gần như cùng một lúc lao về phía cửa cung điện, và ngay tại khoảnh khắc bọn họ bước chân qua ngưỡng cửa.
Ầm ầm ầm——
Một luồng thần lực hùng hậu cuồn cuộn tựa như vỡ tổ tuôn , hung hãn đ.á.n.h văng tất cả bọn họ bay ngược trở .
Từng tiếng “bịch bịch” nặng nề vang lên, xen lẫn với âm thanh phì phì của m.á.u tươi phun , chỉ thấy cả năm bọn họ đều đập xuống mặt đất một cách t.h.ả.m hại, ai nấy đều hứng chịu một đòn chí mạng.
Vân Tranh chứng kiến cảnh tượng , trong lòng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
May mà, luồng thần lực chỉ nhắm một nàng.
Giọng của tiểu nam hài từ bên trong viên thủy tinh vọng : “Ngươi thật đấy, mà thèm nhắc nhở bọn họ một câu.”
“Chúng là đối thủ của , trong đó còn kẻ thù của , cớ gì nhắc nhở bọn họ? Hơn nữa, tay là vị Thần Minh Đại Nhân , ngươi bảo Thần Minh Đại Nhân nhắc bọn họ một tiếng .” Vân Tranh đáp với vẻ mặt thản nhiên như .
Bỗng nhiên, nàng như nghĩ điều gì, đáy mắt ánh lên một tia ranh mãnh, đoạn dùng giọng điệu vài phần trách cứ mà : “Nếu như , thế thì ngươi nhắc một tiếng, để hại luồng thần lực đ.á.n.h cho trọng thương…”
“Ngươi thật là xa!”
Tiểu nam hài nàng cho cứng họng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, chẳng đáp thế nào, bé bèn hậm hực phồng má, chỗ khác, thèm đối diện với Vân Tranh nữa.
Vân Tranh thấy mấy bên ngoài cung điện lục tục dậy, bèn lập tức cất viên Thủy Tinh Thạch trong tay áo, ghì giọng xuống, với ngữ điệu nửa đe dọa nửa cảnh cáo mà rằng: "Lát nữa đừng hó hé gì, bằng sẽ lập tức biến tòa Thủy Tinh Cung thành một đống phế tích, vơ vét sạch sành sanh thứ ở đây."
"Ngươi dám?!" Tiểu nam hài xù lông, đây là cung điện của cơ mà!
"Dám chứ."
Vân Tranh tủm tỉm .
Tiểu nam hài giận hận, tức tối giậm chân bình bịch tại chỗ, cùng đành bất đắc dĩ chấp thuận lời nàng.
"Chỉ cần ngươi đụng đến một cọng cỏ một cành cây nào ở đây, sẽ đồng ý với ngươi."
Vân Tranh thể chọc quá đáng, bèn lựa lời xoa dịu như thể đang vuốt lông: "Yên tâm , trọng chữ tín."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1207.html.]
Tiểu nam hài hừ lạnh một tiếng.
"Rốt cuộc ngươi gì?"
Vân Tranh thản nhiên đáp: "Trấn lột."
Tiểu nam hài ngơ ngác: "???"
Rất nhanh đó, tiểu nam hài hiểu rõ ý nghĩa của lời .
Vân Tranh yên bên trong cửa cung điện, cách ngưỡng cửa chừng ba mét, nàng năm đang ở bên ngoài.
Nàng cong môi : "Mấy vị đạo hữu, cách để các ngươi trong, nhưng một điều kiện, đó là mỗi các ngươi đưa cho hai triệu Hồng Tinh."
Mục Tinh Nguyệt bán tín bán nghi hỏi: "Cô nương, lời là thật chứ?"
Vân Tranh khẽ gật đầu: "Thật, nếu thì cơ hội đây ?"
Mục Tinh Nguyệt thiếu tiền, hai triệu Hồng Tinh cỏn con nàng chẳng hề để mắt, nếu thể đổi lấy cơ hội tiến cung điện, thì hai triệu Hồng Tinh tiêu quả là đáng giá.
Mục Tinh Nguyệt gật đầu: "Được, nếu ngươi lừa , nhất định sẽ tha cho ngươi."
Lời dứt, Công Dã Tu bên cạnh khẽ chau mày, đang định khuyên can Mục Tinh Nguyệt, nhưng nàng theo lời Vân Tranh, đem hai triệu Hồng Tinh bỏ một chiếc Dị Hóa Đại đặt ngay bên ngoài ngưỡng cửa cung điện.
Và điều khiến sững sờ chính là, Vân Tranh mà chỉ giơ tay hút nhẹ một cái, tóm gọn chiếc Dị Hóa Đại trong tay.
"Đạo hữu, lát nữa sẽ thi pháp để ngươi trong." Vân Tranh tươi rạng rỡ, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt nàng chợt lạnh : "Nếu kẻ nào liều xông , e rằng sẽ thần lực nghiền thành tro bụi, đến lúc đó thì liên quan gì đến ."
Mục Tinh Nguyệt càng thêm tin tưởng Vân Tranh.
Mấy còn thì mỗi một vẻ, dám hành động thiếu suy nghĩ, lòng vẫn nửa tin nửa ngờ lời Vân Tranh, họ đang chờ xem liệu Mục Tinh Nguyệt .
Vân Tranh lập tức ngưng tụ linh lực, bày một Huyền Thuật Trận Pháp.
Ong——
"Vào !" Vân Tranh trầm giọng .
Mục Tinh Nguyệt , lòng thấp thỏm yên, nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa tiến bên trong.
Lần , quả nhiên hề thần lực công kích.
Mục Tinh Nguyệt mừng rỡ mặt, vội vàng rối rít cảm tạ Vân Tranh: "Cảm ơn ngươi."
"Không cần khách sáo." Vân Tranh tỏ vô cùng điềm tĩnh.
Trong khi đó, tiểu nam hài ở bên trong Thủy Tinh Thạch trợn trắng mắt đến tận trời, thứ hai bước thì gì còn thần lực xuất hiện nữa, nữ nhân xa dám lừa gạt bọn họ!
Mà còn lừa thành công nữa chứ!
Đại sư của Thần Phù Minh là Giang Văn Trạch thấy thế, hai má ửng hồng : "Ta nhiều Hồng Tinh như , chỉ một ít phù văn là đáng giá thôi."
"Cũng ." Vân Tranh đến phù văn liền hứng thú, "Có sách vở gì liên quan đến phù văn ?"
Giang Văn Trạch đến đây, ánh mắt sáng lên, kìm hỏi: "Cô nương cũng là Phù Văn Sư?"
"Cũng thể coi là ."
"Có, tìm cho ."
Giang Văn Trạch đem một ít phù văn và sách vở đặt ngưỡng cửa, tất cả nhanh chóng Vân Tranh thu túi. Công Dã Tu và Tề Tông cũng lượt đưa hai triệu Hồng Tinh.
Chỉ riêng Vũ Dung là nuốt trôi cục tức , nàng thể hạ cầu cạnh Vân Tranh, nhưng nghĩ đến thần minh truyền thừa, cơn tức nghẹn trong lồng n.g.ự.c nàng tiêu tan ít nhiều.
Vì thần minh truyền thừa, nàng thể nhẫn!
Ngay lúc nàng cũng định đưa hai triệu Hồng Tinh, thì giọng mang ý của Vân Tranh vang lên.
"Vũ nhị tiểu thư, giá của ngươi đương nhiên khác, năm triệu Hồng Tinh nhé."
Ánh mắt Vũ Dung trong thoáng chốc trở nên sắc lẻm như d.a.o găm, nhưng nàng vẫn nén cơn giận xuống.
Đợi khi bên trong, nàng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân !
Rốt cuộc, Vũ Dung vẫn ngoan ngoãn giao năm triệu Hồng Tinh.
Vân Tranh cố tình vẻ thần bí, bày xuống một tòa Huyền Thuật Pháp Trận, nhân lúc để bọn họ tiến , nàng sớm chuẩn sẵn đường tẩu thoát.
Sở dĩ Vân Tranh chẳng vội vàng tìm kiếm Thần Minh Truyền Thừa, là bởi vì nàng phát hiện rằng, mấu chốt để đoạt Thần Minh Truyền Thừa chính là tiểu nam hài đang giam giữ bên trong Thủy Tinh Thạch.
--------------------