Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1203
Cập nhật lúc: 2025-12-01 02:38:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Câm miệng, đừng lải nhải nữa, ồn ào quá."
Vân Tranh lạnh giọng ngắt lời , sắc mặt nàng tái .
Nàng cúi mắt xuống, bên vẫn là một màu đen sâu thấy đáy, nhưng nàng cảm giác cách đến vùng đất truyền thừa thần vị còn xa nữa.
Nàng lục trong chiếc Dị Hóa Đại vơ vét , tìm một bình đan d.ư.ợ.c Trung Ngân Phẩm khả năng giải trừ độc tính, nuốt vội mấy viên.
Ngay lập tức, một tay nàng túm chặt lấy vai Tề Phách, tay còn thì ngưng tụ linh lực hệ Quang phủ lên vết thương nơi bụng, cố gắng hết sức để kìm hãm và loại bỏ độc tính đang lan rộng.
Tề Phách nhận động tĩnh của Vân Tranh, lặng lẽ cúi gằm mặt, vài lọn tóc mái lòa xòa che khuất cả mày lẫn mắt, đáy mắt ánh lên đôi chút cô đơn và tự dằn vặt.
Hắn chẳng giúp gì cho lão đại, ngược còn gây thêm phiền phức…
Giọng của Vân Tranh chợt vang lên.
"Sắp tới nơi ."
Dòng suy nghĩ của Tề Phách lập tức kéo về, căng thẳng cúi đầu xuống, bên vẫn sâu thấy đáy, hai chân bất giác chút bủn rủn.
Chưa đầy một khoảnh khắc, cả hai đáp xuống mặt đất thành công.
Cùng lúc đó, tiếng hét t.h.ả.m thiết của Tề Phách chợt vang lên, chấn động đến mức khiến Vân Tranh bên cạnh cũng ngẩn cả .
Mùi m.á.u tươi xộc thẳng chóp mũi, Vân Tranh ngay lập tức đến kiểm tra tình hình của Tề Phách, chỉ thấy chân trái của giẫm một quả Linh Thực Thứ Cầu. Gai quả cầu dài sắc nhọn, thôi cũng đủ thấy đau đến thấu xương.
Do đôi giày của Tề Phách rách bươm, nên thể thấy rõ mồn một cả ngón chân lẫn mu bàn chân của đều những chiếc gai dài đó đ.â.m xuyên qua, m.á.u tươi lập tức ứa .
Khóe miệng Vân Tranh khẽ giật giật: "..." Thiếu niên quả là quá sức đen đủi .
Lần nào cũng là may gặp họa, mệnh cách của dường như lúc nào cũng lẩn quất một luồng suy khí đậm đặc.
Nơi chỉ độc một quả Linh Thực Thứ Cầu, mà tỷ lệ giẫm trúng là mười phần vẹn mười!
"Hu hu hu hu hu..." Tề Phách mếu máo, lóc t.h.ả.m thiết, gương mặt vốn bẩn thỉu giờ càng thêm phần nhếch nhác, trông chẳng khác nào một tên hành khất.
Giọng của nức nở run rẩy, tủi bất lực: "Lão… Lão đại, ngươi thể giúp gỡ quả cầu gai ?"
Vân Tranh gật đầu: "Nhấc chân lên."
"Hu hu hu, nhấc nổi." Tề Phách thử đau đến mức la oai oái, tài nào nhấc nổi chân lên, bởi vì... cái m.ô.n.g của cũng đau điếng!
Vân Vũ
Thấy thế, Vân Tranh bèn chỉ tay về phía bên , : "Ngươi sang bên ."
Tề Phách lập tức theo hướng nàng chỉ, nào ngờ đúng lúc , đùi của một lực mạnh bạo nhấc bổng lên, cùng lúc đó, một cơn đau nhói tài nào chịu nổi ập đến từ bàn chân.
Sắc mặt Tề Phách đau đớn đến trắng bệch, gào lên t.h.ả.m thiết.
"Á á á á á!"
Cả suýt chút nữa thì ngã vật xuống đất, nhưng một bàn tay túm chặt , cho ngã xuống.
Tề Phách mồ hôi vã như tắm, cả lập tức rũ rượi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như hồn lìa khỏi xác.
Vân Tranh bình thản vỗ vỗ vai : "Thà đau một thôi."
Dứt lời, nàng lấy một viên đan d.ư.ợ.c từ trong mấy chiếc Dị Hóa Đại, búng thẳng cái miệng còn đang há hốc của . Tề Phách còn kịp hồn "ực" một tiếng nuốt chửng.
Lúc , Vân Tranh cũng cảm thấy tình trạng của bản cho lắm. Nàng đảo mắt quanh một vòng, phát hiện ánh sáng nơi đây khá mờ ảo, tựa như đang ở trong một hang động mật thất nào đó, thấy bóng dáng của truyền thừa thần vị cả.
Khả năng duy nhất chính là, truyền thừa thần vị vẫn còn cất giấu ở sâu bên trong.
Nơi nên ở lâu!
Bởi vì lát nữa, của Vũ Gia và các thế lực khác đều sẽ xuống đây, đến lúc đó nàng và Tề Phách sẽ khó lòng thoát .
"Tiểu Phách, hồn, chúng thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1203.html.]
Vân Tranh về phía Tề Phách, cất giọng trầm trầm.
Tề Phách hồn, cố nén cơn đau nhức khắp , vội gật đầu lia lịa.
Nơi đây cả thảy hai con đường, một rẽ trái, một rẽ .
Dựa trực giác, Vân Tranh chọn con đường bên cùng Tề Phách nhanh chóng tiến về phía .
Hai họ rời bao lâu thì một đoàn của Vũ Gia xuất hiện tại đây. Dần dà, của các thế lực khác cũng lượt mặt.
Vũ Dung đảo mắt khắp bốn phía, chẳng thấy bóng dáng Vân Tranh và Tề Phách , cơn giận trong lòng bùng lên dữ dội. Hai kẻ tiện nhân c.h.ế.t tiệt, nàng nhất định tìm chúng, tự tay đồ sát chúng!
Ánh mắt Vũ Dung lạnh lẽo, sâu thẳm. Có điều, tiện nhân trúng Thanh Hỏa Chướng Độc của nàng. Độc sẽ khiến vết thương của ả thối rữa dần dần, đó lan rộng , cho đến khi cả tan thành một vũng máu.
Thuốc giải trong tay nàng, tiện nhân đó chắc chắn c.h.ế.t!
Một vị trưởng lão khác của Vũ Gia khẽ nheo đôi mắt, phân tích: “Nhị tiểu thư, mau xem, con đường bên vết máu, chắc chắn là do hai kẻ để .”
Nghe , tất cả lập tức dồn sự chú ý con đường bên , quả nhiên thấy những vệt m.á.u còn vương mặt đất.
Vũ Dung hề mù quáng hô hào đuổi theo Vân Tranh và kẻ về phía bên , ngược còn đang suy tính về khảo nghiệm của Thần Minh truyền thừa. Hai con đường ngược hướng , rốt cuộc con đường nào mới thực sự dẫn đến nơi truyền thừa?
Hoặc cũng thể, cả hai con đường đều dẫn đến nơi truyền thừa, chỉ là độ khó hoặc cách khác mà thôi.
Vũ Dung khẽ nghiêng đầu, về phía một trong những lão giả, “Thất trưởng lão, dùng đồ đằng chiêm bốc một quẻ xem con đường nào gần với Thần Minh truyền thừa hơn.”
Vũ Thất trưởng lão , liền gật đầu lia lịa.
Lập tức lấy đồ đằng của Vũ Gia tâm pháp vận chuyển, hai tay chắp đặt gần ấn đường, miệng lẩm nhẩm khấn vái điều gì đó.
Đội ngũ của các thế lực khác thấy thế, đưa mắt , vẻ mặt mỗi mỗi khác.
Tề Tông sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt khóa chặt con đường bên , “Chúng .”
Đoàn Tề Gia thẳng tiến về phía bên .
Đội ngũ của các đại thế lực cũng lượt tách , về hai hướng trái khác , chỉ còn đoàn Vũ Gia tại chỗ.
Vũ Dung lúc tỏ vô cùng bình tĩnh, bây giờ chuyện gì quan trọng hơn Thần Minh truyền thừa, mạng của hai kẻ tiện nhân thể tạm thời gác .
Một lát , Vũ Thất trưởng lão tính toán xong. Lão bỗng mở bừng đôi mắt già nua vẩn đục, giọng điệu vô cùng nghiêm túc với Vũ Dung: “Nhị tiểu thư, ở bên .”
Vũ Dung xong, ánh mắt sắc bén thêm vài phần. Lại là ở bên , thể để hai kẻ tiện nhân và cả Tề Tông nhanh chân đến .
“Đi!”
…
Ở một phía khác, tốc độ của Vân Tranh và Tề Phách vô cùng chậm chạp, bởi cả hai đều là thương, Tề Phách càng thương tích đầy .
Vân Tranh khi uống đan dược, độc tính ở vùng bụng hề thuyên giảm chút nào. Nếu nàng sở hữu Quang hệ linh lực trị liệu pháp, vết thương ở bụng của nàng chắc chắn độc phát nghiêm trọng.
Bây giờ tuy thể khống chế , nhưng vẫn thể giải độc.
Xem , vẫn tìm t.h.u.ố.c giải từ Vũ Dung mới !
Nếu Yến Trầm ở đây, nàng khổ não thế . Cũng bảy bọn họ giờ đang ở ? Dù nàng phận lệnh bài của bảy họ, nhưng cũng thể dò vị trí của họ lúc .
Vô Danh Địa…
Rốt cuộc khi nào mới xuất hiện?
Vân Tranh thu dòng suy nghĩ, chuyên tâm quan sát cảnh vật bốn phía, đồng thời cảnh giác động tĩnh xung quanh. Nàng thể thấy tiếng bước chân phía ngày một gần hơn, e rằng đám sắp đuổi kịp .
Cả gương mặt Tề Phách trắng bệch một cách bệnh tật, trông chẳng khác nào thái giám trát cả chục lớp phấn trắng, mới qua thấy lạnh lẽo, ghê . Hắn thở hồng hộc, hổn hển hỏi: “Lão đại, chúng nghỉ một lát ?”
--------------------