Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1195: Tiểu đệ Tề Phách
Cập nhật lúc: 2025-11-30 15:51:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Phách sững sờ theo bóng lưng của Vân Tranh, mặt hồ trong tim vốn tĩnh lặng như nước c.h.ế.t bỗng gợn lên một vòng sóng lăn tăn, dấy lên một cảm giác khó mà diễn tả thành lời.
Ngoại trừ Lam Di, một ai từng che chở cho như thế .
"Nha đầu thối tha, chỉ bằng ngươi mà cũng dám chống , đúng là c.h.ế.t mà!" Sắc mặt Doãn Chính Hạo sa sầm, lập tức dạy cho cái nha đầu trời cao đất dày một bài học, nhanh như chớp giơ tay vận linh lực, hình chợt lóe, tung một chưởng ác liệt về phía Vân Tranh.
Tề Phách hốt hoảng la lên:
"Cẩn thận!"
Vân Tranh giơ tay lên, "Rầm" một tiếng, mà chặn chưởng lực của Doãn Chính Hạo.
Doãn Chính Hạo vẻ mặt kinh ngạc tột độ, còn kịp định thần xem chuyện gì đang xảy , thì thấy bóng dáng thiếu nữ đột nhiên biến mất, đến khi thấy , nàng siết chặt lấy cánh tay .
Bẻ quặt !
Rắc!
"A!" Gương mặt Doãn Chính Hạo méo xệch vì đau đớn, rú lên một tiếng t.h.ả.m thiết.
Cùng lúc đó, chân của thiếu nữ tung một cú đá trời giáng bụng , khiến lập tức phun một ngụm m.á.u tươi, cả kiểm soát nổi mà văng mạnh về phía .
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên ngay tức khắc.
Tất cả đều c.h.ế.t lặng, trợn mắt há mồm: "!!!"
Vân Tranh thừa thắng xông lên, lướt tới, hết tung một cú đá trời giáng n.g.ự.c , tiếng xương gãy răng rắc vang lên, Doãn Chính Hạo đau đến mức mặt mày co rúm, dữ tợn. Ngay đó, lòng bàn tay nàng ngưng tụ sức mạnh của nguyên tố Hỏa hệ, đ.á.n.h thẳng Doãn Chính Hạo.
Vân Vũ
Trong chớp mắt, cả Doãn Chính Hạo biển lửa bao trùm.
"A a a… Lửa… Lửa!"
Hắn lập tức vận dụng linh lực trong cơ thể để chống ngọn lửa, nhưng chẳng hiểu vì , ngọn lửa khó dập tắt hơn cả Thần Hỏa thông thường.
Quần áo và da thịt của đều bắt đầu cháy xèo xèo.
Hắn gào thét ngừng, cả lồm cồm bò dậy từ mặt đất, lớn tiếng cầu cứu: "Mau! Mau giúp ! Ta là quản sự của gia tộc Tề Chiến Thần, mau giúp dập lửa, a a a…"
Mọi chứng kiến cảnh tượng cũng kinh hãi vô cùng.
Cô nương mà thể vượt cấp đ.á.n.h bại Doãn Chính Hạo! Bọn họ đồng loạt đưa mắt Vân Tranh, đáy mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Lúc , Doãn Chính Hạo biến thành một ngọn đuốc sống lao về phía đám đông, giúp dập lửa, chỉ là đến gần, tất cả đều cảm nhận một áp lực c.h.ế.t .
Ngọn lửa , rốt cuộc là ?!
Có kinh hãi thốt lên, sợ sệt la lớn: "Này , ngươi đừng qua đây! Đừng qua đây!"
"Bọn cũng bó tay thôi!"
"Đừng qua đây!"
Khung cảnh trong gian tức thì trở nên hỗn loạn bởi Doãn Chính Hạo biến thành lửa.
Vân Tranh thu ánh mắt đang Doãn Chính Hạo, ngọn lửa chỉ là Phượng Hoàng Chi Hỏa, mà còn lẫn trong đó một tia lửa của Viễn Cổ Tổ Long, chính vì mới thể áp chế Doãn Chính Hạo đến ngóc đầu lên .
Uy thế của Viễn Cổ Tổ Long, thường nào cũng thể chịu đựng nổi.
Vân Tranh xoay , cúi đầu thiếu niên áo đen vẫn còn đang bệt đất, trán thiếu niên dập đến chảy máu, mồ hôi lạnh cũng túa , ướt đẫm mấy lọn tóc mai, trông vô cùng t.h.ả.m hại.
Hắn cũng đang ngẩng đầu nàng.
Một đôi mắt đen láy trong veo, vốn dĩ nên là thứ trong sạch nhất thế gian, giờ đây nhuốm mấy phần sát khí, hận thù sinh sôi.
"Đứng dậy , chúng cùng lên." Vân Tranh chậm rãi .
Nàng khẽ thở dài trong lòng, để uổng phí công sức mà mẫu bỏ cho Tề Phách, nàng quyết định giúp một tay.
Hơn nữa, thế của Tề Phách dường như hề đơn giản.
Vân Tranh liếc đôi mắt của , bây giờ trở bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1195-tieu-de-te-phach.html.]
Tề Phách gắng gượng dậy, nhíu mày hỏi: "Vì ngươi đối với như ? Ta chẳng gì cả, chỉ là một tên phế vật mà thôi…"
Vân Tranh , im lặng một lát.
"Ta cũng từng là một thể tu luyện, cảnh ngộ cũng tương tự như ngươi, nhưng bây giờ còn than trách phận nữa, mà sẽ ngừng theo đuổi con đường trở nên cường đại, chỉ như , cuộc đời của mới trở nên ý nghĩa."
Bởi vì khi trở nên cường đại, nàng thể bảo vệ , thương và bằng hữu của .
"Ngươi cũng …" Tề Phách chấn động, tâm trạng trong phút chốc trập trùng lên xuống, Vân Tranh chớp mắt, cuối cùng mím chặt môi.
Hắn lạnh lùng cất tiếng: "Ngươi vốn chẳng hiểu gì cả."
Hắn vốn xuất là con cháu của một đại gia tộc, thế nhưng chỉ vì mang trong thể phế vật mà liên lụy cả gia tộc đời chê , mẫu của thậm chí còn chính phụ xử tử, phụ thì đối xử với bằng ánh mắt lạnh nhạt, còn những khác thì xem chẳng khác nào loài súc sinh còn bằng cả heo chó.
Vân Tranh bình thản đáp lời: "Ta đến đây để cứu rỗi ngươi, cũng chẳng hứng thú câu chuyện của ngươi. Đi ở là tùy ngươi, dù thì ngươi với ... dường như cũng chẳng mối quan hệ gì to tát cả."
Nàng dứt lời, liền hướng về phía Vấn Tâm Thiên Thê mà bước tới.
Vân Tranh nhấc chân đặt lên bậc thang của Vấn Tâm Thiên Thê, trong thức hải lập tức vang lên một giọng già nua, cổ kính.
"Thế gian Ngũ Độc, Lục Dục, Thất Tình, Bát Khổ, Cửu Nạn, ngươi còn thiếu thứ gì?"
Vân Tranh dùng thần thức đáp : "Những gì còn thiếu, sẽ tự kinh qua, chẳng cần nếm trải trong một khung cảnh hư ảo thế ."
Nàng từng bước từng bước lên, nhưng tuyệt nhiên còn thấy giọng già nua cổ kính nữa.
Chẳng mấy chốc, nàng thuận lợi vượt qua Vấn Tâm Thiên Thê, đặt chân lên cây cầu .
Về phần Tề Phách, vẻ mặt khó dò, c.ắ.n chặt răng, cũng một nữa bước lên Vấn Tâm Thiên Thê, , tốc độ của thậm chí còn nhanh hơn lúc nãy.
Đám đông đang trong cơn hoảng loạn khi chứng kiến cảnh Vân Tranh mà đặt chân lên cây cầu , ai nấy đều kinh ngạc tột độ. Mới chỉ trong chốc lát mà thôi, nàng vượt qua Vấn Tâm Thiên Thê ! Giờ còn sắp đến cánh cửa cung điện nữa!
Mà khoan , Tề Phách cũng leo lên đó !
Lúc , Doãn Chính Hạo thiêu đốt thành một cái xác cháy đen như than, ngã gục mặt đất.
Khi Vân Tranh bước cây cầu , nàng phát hiện rằng chỉ cần giữ cho hai luồng linh lực ở hai bên cân bằng thì sẽ hề thương tổn.
Chính vì , nàng cũng băng qua cây cầu một cách nhanh chóng. Ngay lúc nàng định đẩy cánh cửa cung điện thì giọng của Tề Phách từ phía vọng tới.
"Chờ !"
Vân Tranh đầu , chỉ thấy ở đầu bên của cây cầu, hắc y thiếu niên đang một đó, hình trông càng thêm gầy gò, mỏng manh, tựa như chỉ cần một quyền là thể đ.ấ.m c.h.ế.t ! Lúc , gương mặt thanh tú của đang đỏ bừng lên, trông vẻ hổ lúng túng, nhưng lấy hết can đảm để gọi nàng .
Hắc y thiếu niên ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng: "Trước đây ngươi từng , là tiểu của ngươi, cùng ngươi."
Vân Tranh ngước mắt lên, gương mặt chút cảm xúc, cất lời: "Ta đếm đến ba mươi, nếu ngươi qua , thì cái chức tiểu ngươi cũng cần nữa."
Tề Phách xong, ánh mắt liền đột ngột đổi, còn kịp hồn thấy Vân Tranh bắt đầu đếm 'Một'.
Hắn vội vàng điều chỉnh thở, đặt chân lên cây cầu nước lửa giao hòa . Thỉnh thoảng Thần Thủy hoặc Thần Hỏa thương, cố nén cơn đau để bật tiếng rên, lao nhanh về phía Vân Tranh.
Đám đông ở phía sắc mặt đều biến đổi, "Tên phế vật sống nữa ?!"
"Chạy nhanh như thế, chỉ cần sơ sẩy một chút là toi mạng ngay!"
Vân Tranh với vẻ mặt chút gợn sóng lao về phía . Bất chợt, sắc mặt nàng đổi, nàng lập tức xuống mu bàn tay của , nơi một ấn ký đồ đằng đang tỏa sáng.
Là 'Thần Nữ', cũng chính là Ma Thần Nhân Hồn đang khống chế phận lệnh bài của nàng!
Thế nhưng, nhanh đó, ánh sáng của ấn ký đồ đằng mu bàn tay biến mất, tựa như chỉ đang xác nhận vị trí của nàng mà thôi.
Vân Tranh ánh mắt ngưng đọng, Ma Thần Nhân Hồn…
Ngay khoảnh khắc nàng đang thất thần, Tề Phách lao đến điểm cuối cùng của cây cầu, đối diện với nàng ở cách gần.
Sắc mặt Tề Phách méo mó vì đau đớn, trắng bệch còn một giọt máu. Đôi giày vá víu chằng chịt đây của nát bươm, để lộ mấy ngón chân ngay tức khắc.
Khi thấy ánh mắt của Vân Tranh đang xuống chân , lập tức lúng túng co rúm các ngón chân . Một cảm giác tự ti mãnh liệt dâng trào trong lòng, thiếu chút nữa khiến thở nổi.
--------------------