Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1194
Cập nhật lúc: 2025-11-30 15:51:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Gia tộc của Vũ Chiến Thần ở Hoang Châu cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc, ngờ xảy chuyện ức h.i.ế.p cướp bóc trắng trợn đến thế." Một kìm mà cất giọng cảm thán đầy ưu tư.
Vân Tranh thấy những lời , đáy mắt chợt lóe lên một tia giá lạnh.
Xem cha và rời khỏi biên giới Hoang Châu, bây giờ họ đang ở nơi nao?
Vũ Dung…
Đã tình cờ gặp tại Dị Hóa Chi Cảnh ở thành Đại Diễn , nếu để bắt gặp Vũ Dung, nhất định sẽ cha báo thù. Dĩ nhiên, là hành động lỗ mãng mà lao sống mái với nàng ngay lập tức.
Phía cao, thiếu niên áo đen Tề Phách rón rén từng bước vượt qua cây cầu nơi nước lửa giao hòa. Gương mặt căng như dây đàn, ngẩng đầu đăm đăm cánh cửa cung điện cao lớn, uy nghi tráng lệ.
Hắn hít một thật sâu, dường như đang chuẩn tinh thần.
"Tề Phách, ngươi xong thì cút xuống ! Đừng ở đó chướng mắt bọn !" Một kẻ gằn giọng quát tháo, giọng điệu giấu nổi vẻ ấm ức. Rõ ràng tu vi của phần lớn những ở đây đều cao hơn Tề Phách, mà để nhanh chân trèo lên , điều khó tránh khỏi khiến nảy sinh lòng đố kỵ và bất mãn.
" thế, Tề Phách ngươi là cái đồ vô dụng, mau cút xuống đây!"
Những lời lẽ cay nghiệt của một đám khiến trái tim vốn căng thẳng của Tề Phách càng thêm thắt , suýt chút nữa mất thăng bằng mà ngã lộn nhào xuống .
lúc , một đàn ông trung niên ánh mắt lóe lên, bất thình lình tung một chưởng về phía Tề Phách. Dường như cảm nhận nguy hiểm từ , con ngươi của Tề Phách co rút trong chớp mắt, kinh hãi ngoảnh đầu , cả c.h.ế.t sững tại chỗ.
Rầm!
Tề Phách đ.á.n.h văng thẳng xuống , cả rơi bịch xuống đất trông vô cùng thê thảm, khẽ rên lên một tiếng đau đớn, một dòng m.á.u tươi rỉ từ khóe miệng.
Đôi mắt trong veo của ngập tràn vẻ hoang mang khó tin, xen lẫn nỗi tuyệt vọng tột cùng. Mọi công sức đó của , tất cả đều đổ sông đổ bể.
Mọi chuyện diễn nhanh như chớp, đến nỗi Vân Tranh cũng kịp phản ứng.
Gã đàn ông trung niên thản nhiên thu tay về, nhếch mép khẩy một tiếng: "Một thằng vô dụng mà cũng vượt mặt bọn , đúng là mơ giữa ban ngày!"
Tề Phách lồm cồm bò dậy từ mặt đất, ánh mắt căm phẫn ghim chặt gã.
"Doãn Chính Hạo! Ngươi là đồ bỉ ổi vô sỉ!"
Gã đàn ông trung niên tên Doãn Chính Hạo bật khinh miệt, nụ môi đầy vẻ chế giễu và miệt thị: "Ngươi thấy bằng con mắt nào là tay với ngươi? Làm gì cũng chứng cớ, bằng chứng thì đừng vu oan cho là kẻ bỉ ổi vô sỉ."
Tề Phách thì sững sờ sự trơ tráo của gã, vội vàng sang những xung quanh với ánh mắt cầu cứu: "Bọn họ đều thấy cả !"
"Hề hề." Doãn Chính Hạo , ánh mắt sắc lẹm liếc một vòng về phía những xung quanh, giọng điệu ngầm đe dọa: "Các ngươi thấy gì ?"
Sắc mặt biến đổi ngừng, họ nghĩ đến địa vị của Tề Phách ở Tề gia vốn vô cùng thấp kém, cho dù bây giờ thể tu luyện thần lực thì tu vi cũng chỉ mới ở Ngụy Thần Cảnh nhị trọng, căn bản thể nào lật ngược thế cờ! Ngược , Doãn Chính Hạo là một quản sự đắc lực bên cạnh Tề Tông Thiếu Thần Chủ…
"Không, chúng thấy gì cả."
Mọi rối rít lắc đầu, ai nấy đều lảng tránh ánh mắt nơi khác.
Vẻ mặt Tề Phách từ kinh ngạc, dần chuyển sang tê dại, cam chịu. Hắn siết chặt hai bàn tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, trông như đang cố nén giận đến cùng cực.
Thiếu niên cúi gằm mặt, vài lọn tóc mai rũ xuống che đôi mắt đượm buồn, ánh mắt như chứa đựng cả một nỗi lòng tan nát. Hắn xoay , định thử leo lên một nữa thì—
Doãn Chính Hạo tung một chưởng nữa nhắm thẳng lưng Tề Phách!
Rầm!
Tề Phách trúng chưởng lưng, cả bay thẳng về phía , một nữa ngã sấp xuống đất trông vô cùng t.h.ả.m hại. Lần đầu đập xuống đất , hự lên một tiếng, m.á.u tươi từ trán túa .
"Đồ vô dụng, cho dù ngươi tu luyện thần lực thì ? Vẫn chỉ là một thằng bỏ mà thôi! So với trưởng của ngươi, đúng là một trời một vực, khác xa như mây với bùn, ha ha ha..."
Doãn Chính Hạo phá lên một cách đầy chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1194.html.]
Vân Tranh chứng kiến cảnh nhưng hề hành động thiếu suy nghĩ mà xông lên, nàng vì một Tề Phách chỉ duyên gặp mặt một mà mặt bênh vực.
Nương chữa lành thể cho Tề Phách, thì phẩm hạnh của chắc chắn điểm nào đó đáng khen.
Vân Tranh ngước mắt gã đàn ông trung niên Doãn Chính Hạo, thầm lặng đ.á.n.h giá vài phen, tu vi của đang ở Bán Thần Cảnh tầng thứ sáu, cao hơn tu vi hiện tại của nàng một tiểu cảnh giới.
Nếu nàng cố gắng một chút, hẳn là thể cho Doãn Chính Hạo một trận.
Có điều, cảnh ngộ của Tề Phách phần giống với nàng của ngày . Nàng thật chút mong chờ đến ngày vùng lên.
Hai tay Tề Phách run rẩy chống xuống đất, đầu gườm gườm Doãn Chính Hạo, ánh mắt u uất mang theo vài phần hận thù, nơi đáy mắt mơ hồ loé lên một tia hắc khí.
Thấy cảnh , sắc mặt Vân Tranh đổi.
Tề Phách , hề đơn giản!
Doãn Chính Hạo ánh mắt của doạ cho giật nảy , ngay đó là cơn giận dữ bùng lên, buông lời c.h.ử.i mắng thậm tệ: “Phế vật, ngươi dám dùng ánh mắt đó trừng , đúng là chán sống !”
Dứt lời, một nữa ngưng tụ linh lực, tung chưởng về phía Tề Phách.
Lần , Tề Phách dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, cam chịu nghịch cảnh chờ đợi chưởng lực của Doãn Chính Hạo ập tới, bởi vì trong lòng rõ, phản kháng sẽ chỉ hành hạ thê t.h.ả.m hơn. Mười tám năm kinh nghiệm đau thương khiến trái tim trở nên chai sạn.
Trời đất rộng lớn là thế, tại chỉ là một phế vật thể tu luyện thần lực?
Tại khi thể tu luyện thần lực, cảnh giới của dậm chân tại chỗ?
Hắn cảm thấy thế gian thật bất công, bởi vì những nỗi thống khổ cứ hết đến khác đổ ập lên , khiến hề sức chống cự.
Hắn lặng lẽ chờ đợi, trong lòng khỏi thầm nghĩ, một chưởng sẽ đ.á.n.h gãy mấy cái xương của đây? Liệu trực tiếp đ.á.n.h cho ngã gục tại chỗ, gượng dậy nổi ?
Một tiếng 'RẦM' vang lên, mí mắt Tề Phách bất giác giật giật.
Cùng lúc đó, một tràng kinh hô của vang lên.
Một làn hương thanh khiết thoảng qua chóp mũi, Tề Phách chợt nhận điều gì đó, đột ngột mở bừng hai mắt, ngẩng đầu lên thiếu nữ xuất hiện ngay mặt , đáy mắt ngập tràn vẻ mờ mịt.
Thiếu nữ buông thõng đôi tay dùng để chặn chưởng lực, xoay , cúi mắt chăm chú.
Hai , Tề Phách chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương mang theo áp lực cực độ, nhưng một cảm giác an đến lạ.
“Đứng dậy .” Giọng Vân Tranh nhàn nhạt.
Tề Phách hồn, dung mạo bình thường của nàng, xuyên qua bóng lưng nàng, trông thấy gương mặt đen kịt của Doãn Chính Hạo. Trong lòng thoáng kinh ngạc, vội vàng dời ánh mắt.
Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa, cút !”
Nghe thấy lời , đuôi mày Vân Tranh khẽ nhướng lên, đó nàng xoay , đối diện thẳng với ánh mắt của Doãn Chính Hạo.
Vân Vũ
Nàng mỉm , : “Thật dám giấu, Tiểu Phách là tiểu thu nhận lúc , ngươi gây sự với thì cứ tìm thẳng đến đây.”
Tề Phách , ánh mắt khẽ động, loé lên vài phần kinh ngạc.
Những khác thì vẻ mặt mỗi một kiểu. Tiểu ư? Có thể ? Bịa chuyện ? Ai nhận một tên phế vật tiểu chứ?
Doãn Chính Hạo thế, lập tức khẩy một tiếng, trong lòng cảm thấy chuyện hoang đường hết sức.
Doãn Chính Hạo lên tiếng đe doạ: “Tiểu nha đầu, chuyện của Tề gia, nhất ngươi đừng xía ! Coi chừng mất mạng lúc nào đấy!”
Thái độ của Vân Tranh kiên quyết lạ thường: “Chuyện của Tề gia, quan tâm, nhưng Tiểu Phách là tiểu của , quản.”
--------------------