Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1189

Cập nhật lúc: 2025-11-30 15:51:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vân Tranh nhất thời đáp lời , nàng im lặng giây lát, quyết định vẫn triệu hồi đám nhóc con ngoài.

 

Nhân tiện để chúng quen với .

 

“Được, sẽ cho chúng ngoài.”

 

Dứt lời, Vân Tranh liền triệu hồi chúng , trong chớp mắt, tấm lưng rồng rộng lớn bỗng xuất hiện thêm ít bóng hình.

 

Bọn chúng còn kịp vững, sắc mặt đột ngột biến đổi, sợ đến mức vội vàng bám chặt lấy lưng rồng, hai tay ghì chặt lấy vảy rồng.

 

“A a a, sợ quá sợ quá! Chủ nhân, sợ quá mất, mau ôm !” Gương mặt nhỏ nhắn của Bát Đản hoảng hốt thất sắc, miệng thét lên những tiếng chói tai.

 

Nhị Bạch kinh hãi thốt lên: “Huyết mạch áp chế thật đáng sợ!”

 

Những thú con khác đều luồng áp chế huyết mạch vô hình đè nén, nếu chúng phản ứng nhanh nhạy, e rằng sớm trượt chân rơi xuống .

 

Sự áp chế huyết mạch giữa các loài thú với , thực vô cùng rõ rệt.

 

Tại đây, chỉ Đại Quyển, Cửu Vân và Thập Nhị Bảo là hề biến sắc vì huyết mạch, nhưng chúng vẫn thể cảm nhận một cách mơ hồ luồng uy áp đến từ kẻ mạnh, một luồng uy áp thể nào chống cự.

 

Đây mới chỉ là uy áp khi Viễn Cổ Tổ Long thu liễm khí tức của .

 

“Thực lực cũng chỉ tầm thường mà thôi.” Gã tóc đỏ nuốt nước bọt, vội vàng bò dậy khỏi lưng rồng, đoạn khoanh tay lưng Viễn Cổ Tổ Long, vẻ mặt đầy khinh thường cất giọng.

 

Hắn khinh khỉnh tiếp: “Viễn Cổ Tổ Long cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhớ năm xưa, lão t.ử đây còn oai phong lẫm liệt hơn nhiều, chẳng con thú nào là đối thủ của lão tử! Nếu lão t.ử từng gặp đại nạn, cũng đến nỗi rơi cảnh một con kiến hôi loài ký khế ước.”

 

Hắn dứt lời, Vân Tranh liền đầu , nhoẻn miệng với .

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nắm đ.ấ.m của Vân Tranh thẳng thừng giáng mạnh lên mặt .

 

Bốp!

 

Gương mặt Cùng Kỳ lập tức đ.á.n.h cho lệch hẳn sang một bên, thể một lực quán tính cuốn , lăn lông lốc mấy vòng lưng rồng.

 

lúc , gã đàn ông đầu bù xù nheo mắt , trong đáy mắt lóe lên một tia sáng sắc lẹm, chẳng chút do dự mà bật dậy, hình lóe lên, nhấc chân đạp thẳng một cú trời giáng m.ô.n.g Cùng Kỳ.

 

Một tiếng “Rầm” vang lên, cú đá trực tiếp tiễn bay khỏi lưng rồng.

 

“Hỗn Độn, ngươi cái đồ súc sinh c.h.ế.t tiệt——”

 

Đồng t.ử Cùng Kỳ co rút dữ dội, gào lên một câu đầy cuồng loạn.

 

Cả lao vun vút xuống , những cơn gió lồng lộn buốt giá ngừng quất mặt, hai má gió táp đến rát buốt, bên tai chỉ còn tiếng “vù vù”.

 

Tất cả chuyện diễn quá đột ngột, khiến nhất thời kịp phản ứng.

 

Mắt thấy sắp rơi xuống mặt đất, Cùng Kỳ vội vàng hóa thành hình thú, vỗ mạnh đôi cánh đỏ rực như lửa, bay vút lên cao.

 

“Vương Bát Đản!” Cùng Kỳ vội vã đuổi theo, nhưng Viễn Cổ Tổ Long là thứ mà thể đuổi kịp, đôi cánh của đập mỗi lúc một nhanh hơn, đuổi c.h.ử.i ầm lên.

 

Ngay lúc , Bát Đản đang ở lưng rồng thấy thế, hai hàng lông mày lập tức dựng , lửa giận bốc lên ngùn ngụt, siết chặt nắm đ.ấ.m bé nhỏ của , với Viễn Cổ Tổ Long: “Tổ Long gia gia, bay nhanh lên một chút.”

 

Viễn Cổ Tổ Long vốn còn rõ đám Thượng Cổ Thú tác dụng gì với A Mẫu, đột nhiên câu , nó nhất thời im lặng một cách kỳ quặc.

 

Tổ Long… gia gia?

 

Nó bây giờ vẫn đang ở độ tuổi thanh niên của loài thú mà.

 

Từ phía vọng tiếng gào đến khản cả cổ của Cùng Kỳ, như tiếng ống bễ rách: “Vân Tranh con kiến… Chủ nhân, bảo nó dừng mau!”

 

Vân Tranh ngoảnh đầu Cùng Kỳ, chỉ thấy con mãnh thú khổng lồ màu đỏ rực đang bay với tốc độ cực nhanh, đôi cánh đỏ như lửa của nó vì ngừng tăng tốc vỗ đập mà bùng lên thành những ngọn lửa.

 

Vân Tranh: “...”

 

“A Mẫu, cần dừng ạ?” Viễn Cổ Tổ Long hỏi.

 

Vân Tranh thở dài một : “Chậm một chút, để cho nó theo kịp.”

 

Viễn Cổ Tổ Long lập tức theo lời nàng, tốc độ chậm hẳn , mà đây là tốc độ chậm của nó .

 

Chẳng mấy chốc, Cùng Kỳ dốc cạn bộ sức lực mới bay lên lưng Viễn Cổ Tổ Long. Hắn lập tức hóa thành hình , thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hình gầy gò khom xuống.

 

Hỗn Độn thấy , lẳng lặng dịch đến bên cạnh Vân Tranh.

 

Cùng Kỳ im lặng một cách khác thường, thẳng xuống nghỉ ngơi, ánh mắt âm u hiểm ác găm chặt tất cả , thú, linh, cuối cùng mới dời sang Hỗn Độn, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh lẽo thâm trầm.

 

Hung thú báo thù, mười năm muộn.

 

 

Vân Tranh giới thiệu Đại Quyển với Viễn Cổ Tổ Long, cũng đặt cho Viễn Cổ Tổ Long một cái tên: Thập Tam Tổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1189.html.]

nàng vẫn quen miệng gọi nó là A Tổ.

 

Trong lòng Thập Tam Tổ dấy lên nghi hoặc, tại A Mẫu trở nên yếu ớt đến thế ? Lại còn khế ước với một con thú yếu ớt như ? Nếu để cho những Viễn Cổ Thú Thần , chắc chắn sẽ kinh ngạc, càng sẽ ghen tị đến phát hờn.

 

Suy cho cùng, đám Thượng Cổ Thú đến cả Thú Thần còn chẳng .

 

Thập Tam Tổ dùng linh thức âm thầm quan sát cảnh A Mẫu chung sống với đám Thượng Cổ Thú , khiến lòng nó hết kinh ngạc đến kinh ngạc khác, cuối cùng là chấn động khôn nguôi.

 

A Mẫu… thật dịu dàng.

 

Còn dịu dàng hơn cả .

 

 

Không lâu , Vân Tranh bèn bảo Thập Tam Tổ dừng .

 

Nàng thu tất cả đám thú cưng trong Phượng Tinh Không Gian, còn Thập Tam Tổ thì một Thú Sủng Không Gian, bởi vì khí tức thực lực hiện giờ của nó quá mức đáng sợ, nếu tiến Phượng Tinh Không Gian, e rằng sẽ khiến Phượng Tinh Không Gian sụp đổ.

 

Vân Tranh ngẩng đầu tòa thành trì mắt.

 

—— Đại Diễn Thành.

 

Cổng thành đóng chặt, từ bên ngoài trông mấy phần tiêu điều suy bại, một bóng , ngay cả một con côn trùng nhỏ bay qua cũng .

 

Vân Tranh vốn định tìm một ở ngoài thành để hỏi đường, thế nhưng bây giờ…

 

Đến một bóng cũng chẳng .

 

Nàng ngước mắt kỹ cổng thành của Đại Diễn Thành, hai cánh cổng khép sát , chứng tỏ then cài bên trong hề khóa.

 

Bên chỉ bụi bặm, mà còn nhiều dấu tay.

 

Hẳn là ít đẩy cổng .

 

Đại Diễn Thành trông vẻ bình thường chút nào, Vân Tranh khẽ chau mày, nàng quyết định vẫn nên đổi sang nơi khác hỏi thăm một chút.

 

Ngay lúc nàng xoay định rời ——

 

Một giọng phiêu đãng như khói thoảng chầm chậm truyền đến, “Đại Diễn Thần Hoàng, chỉ gặp hữu duyên.”

 

“Ngươi, chính là một trong đó.”

 

Vân Tranh thoáng sững , Đại Diễn Thành với vẻ đầy hứng thú.

 

Đại Diễn Thần Hoàng là nhân vật thế nào?

 

Quái lạ thật, tòa thành còn gọi .

 

“Có bảo tàng ?” Vân Tranh cong cong mày mắt, thuận miệng hỏi một câu.

 

Giọng vang lên, vẻ rõ ràng hơn một chút.

 

“Có.”

 

“Có sống ?”

 

“…Có.”

 

“Có âm mưu quỷ kế gì ?”

 

“………Không .”

 

Vân Tranh còn định hỏi tiếp, nhưng giọng vang lên cắt ngang lời nàng.

 

“Số hỏi của ngươi hết, đẩy cổng thành , là thể gặp ngươi gặp, cũng thể thực hiện nguyện vọng của ngươi.”

 

“Thần kỳ ?” Vân Tranh nhướng mày, nàng tinh nghịch một tiếng: “Vậy gặp năm vị Châu Chủ của Thần Miếu.”

 

Lời thốt , Đại Diễn Thành liền chìm sự im lặng thật lâu, hề lời đáp .

 

Rõ rành rành là lừa nhảy hố, nàng mới ngốc nghếch như .

Vân Vũ

 

Vân Tranh xoay định bỏ , ngẩng mắt lên thì thấy đúng lúc , phía đối diện một đoàn ngựa đông đảo đang tiến đến, trang phục và khí chất đều phi phàm, sự xuất hiện của họ chặn kín con đường.

 

Vân Tranh thấy , bèn định đường vòng, nhân tiện lách cuối đoàn để hỏi đường một chút.

 

Bỗng nhiên, nam nhân cao lớn uy mãnh dẫn đầu cất tiếng gọi.

 

“Cô nương, xin dừng bước.”

 

--------------------

 

 

Loading...