Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1168
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:10:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thần quang?
Vân Tranh lòng thầm kinh ngạc, đôi mày thanh tú khẽ chau khi đăm đăm bé mặt, nàng khó hiểu cất tiếng hỏi: "Thế nào gọi là thần quang?"
Cậu bé ngây một thoáng, mới rành rọt đáp từng lời: "Tỷ tỷ, thần quang chính là dấu hiệu của thể trở thành thần minh, mà thần quang tỷ vô cùng đậm đặc. Đôi mắt của thể thấy những thứ khác thường, chẳng hạn như thần quang tỷ ."
Vân Tranh khỏi bật : "Ngươi tin chỉ vì chuyện thôi ?"
Gương mặt bé thoáng ửng hồng, vội lắc đầu.
“Không chỉ vì lý do đó .”
Nghe , Vân Tranh khẽ nhướng mày, kìm lòng hiếu kỳ mà hỏi: "Còn lý do nào khác nữa ?"
“Sau tỷ tỷ sẽ là một bậc thần minh, nên tìm tỷ để chỗ dựa.” Gương mặt bé đỏ bừng lên, vẻ ngượng ngùng hiện rõ, càng , ánh mắt càng lảng tránh, dám thẳng Vân Tranh.
là một đứa trẻ thẳng thắn.
Trong lòng Vân Tranh nghĩ , mà nàng cảm tình với những đứa trẻ tính cách thẳng thắn như thế .
Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu mỉm : "Vậy cũng . Đợi khi trở thành thần minh, thể chỗ dựa cho ngươi, nhưng một điều kiện: ngươi những chuyện mà thể chấp nhận, chẳng hạn như những việc thương thiên hại lý. Được ?"
“Vâng ạ!” Cậu bé gật đầu lia lịa, gương mặt đỏ bừng, khiến cho dung mạo vốn tinh xảo của trông càng thêm đáng yêu, khiến khỏi thấy thương.
“Ngươi tên là gì?”
Cậu bé đáp: "Ta họ Câu, tên là Ngọc Thương. Ta là Thiếu Thần Chủ của gia tộc Câu Chiến Thần ở Minh Châu, Câu Ngọc Thương."
“Tỷ tên là Dung Tranh.” Vân Tranh mỉm đáp , nàng ý định cho tên thật của ngay lúc . Dù nữa, đối với một bé mới quen đầy một khắc, nàng vẫn thể buông bỏ lòng cảnh giác.
“Tên của tỷ thật .” Câu Ngọc Thương thật lòng khen ngợi.
Vân Tranh mỉm .
Nàng kìm mà đưa mắt quanh, phát hiện đám vẫn từ bỏ ý định, vẫn đang ráo riết tìm kiếm tung tích của .
Mà vị Thần Nữ vẫn còn ở Tiên Châu phía , tỏ rõ thái độ rằng nếu tìm nàng thì quyết rời .
Vân Tranh thu ánh mắt, lặng lẽ dùng thần thức truyền tin cho những bạn đồng hành của , kể cho họ đầu đuôi sự việc và bảo họ cứ tùy cơ ứng biến .
Lúc tai mắt khắp nơi, tiện để gặp mặt.
Hơn nữa, nếu Đoạn trưởng lão nàng trốn thoát, chắc chắn sẽ theo dõi nhất cử nhất động của những bạn đồng hành.
Sắc mặt Vân Tranh khẽ trầm xuống, nàng cúi đầu mu bàn tay . Một khi nàng sử dụng linh lực, hình đồ đằng của Đông Giáo Từ sẽ hiện , và đến lúc đó, phận của Đông Giáo Từ sẽ bại lộ.
Hình đồ đằng , nhất định xóa bỏ.
Câu Ngọc Thương thấy Vân Tranh cứ chằm chằm mu bàn tay , trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, kết hợp với tình cảnh hiện giờ, liền đoán bảy tám phần sự việc.
Câu Ngọc Thương ghé sát gần Vân Tranh, hỏi nhỏ: “Tỷ tỷ, tỷ xóa bỏ ấn ký đồ đằng ?”
“Có cách nào xóa bỏ ?” Vân Tranh cũng vòng vo nữa mà hỏi thẳng.
Nàng rằng mỗi gia tộc thế lực đều ấn ký đồ đằng riêng, cái khắc mu bàn tay, cái khắc ở những nơi khác cơ thể.
Vậy nên, ấn ký đồ đằng cũng là thứ gì quá hiếm lạ.
“Có.”
Câu Ngọc Thương gật đầu, tiếp: “Có hai cách. Một là tỷ tỷ cần đột phá đến Chân Thần Cảnh. Hai là tỷ cần gia nhập một thế lực khác, dùng ấn ký đồ đằng của thế lực mới để che lấp và thế cho ấn ký cũ.”
Vân Tranh: “...”
Đôi mắt Câu Ngọc Thương sáng lấp lánh, tựa như viên ngọc quý phủ bụi lau sạch, trong veo và rạng rỡ. “Hay là... tỷ gia nhập gia tộc của chúng , Câu gia chúng sẽ chào đón tỷ.”
“Hoặc chỉ cần ghi danh thôi cũng .”
Vân Tranh chút dở dở , nhưng nàng vẫn khéo léo từ chối .
Nàng tùy tiện gia nhập một gia tộc nào, dù chỉ là danh nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1168.html.]
Vẻ mặt Câu Ngọc Thương thoáng chút thất vọng, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu: “Tỷ tỷ, là Ngọc Thương thất lễ.”
“Không .”
…
Nửa canh giờ , đám đang truy tìm Vân Tranh cuối cùng cũng tạm lắng xuống.
Và trong thời gian đó, ít tiến bên trong Thông Thiên Uyên.
Cái gọi là Thông Thiên Uyên, quả thực đúng là từng tầng từng tầng nối thẳng lên trời.
Ngước mắt lên, tiên khí lượn lờ, những dãy núi hùng vĩ trập trùng, vách đá cheo leo lớp lớp. Từ đỉnh thấp đến non cao, ngọn nối ngọn kéo dài bất tận.
Ở lối bên trái, ít cửa ải, dường như lập để rèn luyện. Còn lối phía bên , là một khu rừng rậm che trời khuất nắng, đen kịt một màu, một cảm giác hiểm nguy ngột ngạt ập thẳng mặt.
Lối ngay chính giữa là một chiếc thang bắc lên trời, đỉnh thang chìm nghỉm trong mây mù che phủ, mãi cũng chẳng thấy là điểm cuối.
Ba lối , mỗi nơi một vẻ.
Vân Vũ
Cả ba đều thấy điểm tận cùng, Thông Thiên Uyên quả thực rộng lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Và khu vực rìa ngoài của Thông Thiên Uyên chính là nơi đám ma thú trong khu rừng bên sinh sống. Đây cũng là nơi Đoạn trưởng lão định đưa các ứng viên đến để kiểm tra sơ bộ.
Vân Tranh đảo mắt một vòng các thế lực lớn xung quanh, khí chất và y phục họ tuyệt đối thứ mà thường thể sánh bằng, hiển nhiên đều xuất từ các đại gia tộc hoặc thế lực hùng mạnh. Hơn nữa, ngoại trừ thị vệ và thị nữ, thực lực của những còn đều từ Bán Thần Cảnh trở lên.
Lẽ nào đây chính là các Thần gia lớn của Ngũ Châu?
Vân Tranh nhíu mày hỏi: “Ngọc Thương, tại các ngươi đến Thông Thiên Uyên? Lẽ nào nơi chính là địa điểm mà Viễn Cổ Tổ Long sắp hiện thế?”
Câu Ngọc Thương ngẩn một lúc.
“Không hẳn là Thông Thiên Uyên, vì Thần Miếu chỉ năm địa điểm ở Hoang Châu, Thông Thiên Uyên chỉ là một trong đó. Nghe cả Thần T.ử và Thần Nữ đều sẽ đến Thông Thiên Uyên, thế nên đổ về đây mới đông hơn.”
Nghe đến đây, Vân Tranh càng lúc càng cảm thấy Thần Miếu chính là trung tâm của Ngũ Châu.
Bởi lẽ một thế lực nào thể đối chọi với Thần Miếu Ngũ Châu.
Thần Tử…
Ánh mắt Vân Tranh khẽ tối , A Thước bao giờ mới đến?
Câu Ngọc Thương mỉm : “Tỷ tỷ, tỷ cùng chúng Thông Thiên Uyên ? Nếu thì chúng đợi thêm vài canh giờ nữa, vì phụ mẫu của vẫn tới kịp, họ chậm trễ giữa đường .”
Vân Tranh gật đầu, “Nếu tiện, cùng các ngươi.”
Câu Ngọc Thương lập tức đồng ý, “Đương nhiên là tiện !”
Thấy kích động như , Vân Tranh bật , dịu dàng xoa đầu .
Nàng đang xoa đầu thì trong thức hải bỗng vang lên tiếng bất mãn của đám nhóc.
Bát Đản ấm ức tố cáo: “Chủ nhân, bao lâu xoa đầu chúng ? Hay lắm, lắm, giờ mới nới cũ ! Người thật khiến chúng đau lòng quá !”
“Nương , là của con!” Giọng Thập Nhị Bảo lạnh buốt, dù cách biệt gian vẫn dấy lên sát ý với Câu Ngọc Thương.
“Phượng Phượng chủ nhân xoa đầu.”
“Bạch Bạch cũng .”
Nhị Bạch và Tam Phượng thì nũng nịu mặt.
Thao Thiết chẳng màng hình tượng mà bò rạp đất, gương mặt nhỏ nhắn tóp ngay tức thì, uể oải : “Chủ nhân, đói, đói quá, ăn.”
Đại Quyển mặt đơ như khúc gỗ, liếc cả đám một cái cúi đầu sách tiếp.
Cùng Kỳ khinh khỉnh hừ lạnh một tiếng.
Hỗn Độn mang vẻ mặt bỉ ổi, nở một nụ nhầy nhụa hết chỗ , cúi đầu chăm chú vẽ tranh, hết tấm đến tấm khác những hình thù gớm ghiếc, hễ gặp con thú nào cũng khoe, đây là Đào yêu dấu của .
--------------------