Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1154
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:10:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám tiểu thấy , ngây một thoáng, lập tức phá lên ha hả.
Bọn chúng nhạo: "Ha ha, dám đây ư? Vậy thì đừng trách bọn tay thô bạo!"
Vừa , một tên tiểu đầu , vẻ mặt hết mực cung kính hỏi: "Kiêu ca, Lâm ca, bọn thể đạp tung cánh cửa luôn , đến lúc đó sửa ?"
Trạch Kiêu khẽ chau mày, nhưng nghĩ đến căn phòng bên trong đang tràn ngập khí tức dơ bẩn của kẻ khác, cảm thấy một cơn buồn nôn âm ỉ dâng lên.
Vân Vũ
Hắn phất tay đầy vẻ sốt ruột.
Đám tiểu lập tức hiểu ý, liền tung một cú đá trời giáng về phía cửa phòng. Thế nhưng, điều khiến bọn chúng thể ngờ tới là, cánh cửa từ lúc nào bố trí một tầng kết giới. Chân của bọn chúng chạm kết giới, liền cảm giác như đ.â.m sầm một tảng đá, một tiếng ‘rắc’ giòn tan vang lên.
"Á á á..."
Mấy tên ôm chặt lấy chân, đau đến nhe răng trợn mắt, nhảy tưng tưng tại chỗ.
Tống Bạch Lâm thấy thế, nét cợt trong đáy mắt dần phai , đó là một tia hứng thú ánh lên, khóe môi khẽ cong.
Xem mấy kẻ bên trong cũng là lũ bất tài.
Còn phản kháng, thế nhưng, thực lực tuyệt đối, liệu bọn chúng thật sự chống cự nổi ?
Tống Bạch Lâm nghiêm mặt , giọng đe dọa răn đe: "Có cần đích tay giúp các ngươi ?"
Lời thốt , chẳng khác nào một tiếng sét đ.á.n.h ngang tai đám tiểu . Cả bọn chúng run lên bần bật, vội vàng vận khởi linh lực đ.á.n.h vỡ kết giới, dùng sức đạp tung cửa phòng một cách thô bạo.
Rầm!
Một tiếng động vang trời truyền đến.
Đám tiểu nghênh ngang xông , hình của bọn chúng che khuất gần hết khung cảnh bên trong. Không ít nữ t.ử dự đang vây xem bèn nhoài ngó nghiêng, cố gắng cho cảnh tượng đám mới hành hạ tàn tệ.
Thấp thoáng giữa những bóng , dường như vài gương mặt nghiêng tựa thiên nhân chợt hiện .
Giây tiếp theo, từ bên trong vọng tiếng vật nặng rơi xuống đất, rõ là giường sập là ngã.
Rầm! Rầm! Rầm!
"A a a...!"
"Cứu mạng! Kiêu ca..."
Bất thình lình, một luồng linh lực chợt ập tới đóng sầm cửa . Cánh cửa ‘RẦM’ một tiếng, khép chặt cứng.
Tống Bạch Lâm và Trạch Kiêu đều kẻ ngốc, ngay khoảnh khắc đầu tiên bọn họ đám mới bên trong chẳng quả hồng mềm, e rằng còn là mấy khúc xương khó gặm.
"Thú vị đây." Tống Bạch Lâm mỉm , đôi mắt ánh lên ý . Trông dường như thật sự vui vẻ, tựa như vẻ mặt của một khi gặp đối thủ đáng gờm.
Tống Bạch Lâm lẩm bẩm một : "Là từ Vực Ngoại nào tới nhỉ?"
Và đúng lúc , từ bên ngoài sân của ký túc xá hạng Mậu, một tiểu bàn t.ử tất tả chạy . Hắn thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối.
Hắn thở dốc, khó nhọc :
"Kiêu... Kiêu ca, Lâm ca, một tin từ chỗ quản sự, tám mới từ Đông Vực Ngoại đến khu ký túc xá của chúng , các ngươi thấy họ ?"
Trạch Kiêu thấy ba chữ ‘Đông Vực Ngoại’, ánh mắt bỗng nheo đầy hiểm ác. Hơn một năm về , Thần T.ử cũng chính là đến từ Đông Vực Ngoại, mà bây giờ... đột nhiên thêm tám mới nữa.
Lẽ nào Đông Vực Ngoại Thần Minh khoan dung ?
Vậy mà mới hết đến khác tìm tới. Điều khiến sự tò mò của đối với tám mới càng lúc càng dâng cao.
Tống Bạch Lâm , nụ môi càng thêm sâu.
"Đông Vực Ngoại , lắm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1154.html.]
Tiểu Bàn T.ử đảo tròn con mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt của hai , cuối cùng dừng ánh mắt tại căn phòng của Kiêu ca. Từ bên trong, từng tràng tiếng kêu t.h.ả.m thiết ngừng vọng , mà khiến tê cả da đầu.
Người mới... đ.á.n.h ?
Bấy giờ, mái hiên hành lang, một nữ t.ử áo tím ở giữa. Mái tóc xanh của nàng búi hờ, thả lơi bờ vai, dung mạo thanh lệ thoát tục, đôi môi đào khẽ mím, trong ánh mắt long lanh tựa nước hồ thu là đôi phần vẻ kiều mị quyến rũ.
Ánh mắt màu hổ phách của nàng khẽ lay động, từ một cách xa gần, nàng dõi theo màn kịch vui đang diễn phía , cất giọng với ý tứ khó dò: "Đông Vực Ngoại, cái nơi rách nát mà Phù Đường Trưởng từng nhắc tới, xem bây giờ cũng ngày cá mặn lật . Haiz, xem chừng Tống Bạch Lâm sắp sửa giày vò mới nữa ."
"Bọn họ suốt ngày cứ nháo nhào cả lên, thật chẳng thể thống gì." Nữ t.ử áo hồng cất tiếng, giọng điệu đầy vẻ chán ghét.
Nữ t.ử áo tím Phù Nhạn Lan , ánh mắt thoáng liếc thấy Tống Bạch Lâm đang về phía , trong lòng lập tức dấy lên sự cảnh giác, nàng bèn lên tiếng nhắc nhở: "Khinh Nhã, hãy cẩn trọng lời ."
Công Tôn Khinh Nhã những lời chẳng hề để tâm, chỉ khẽ bĩu môi.
Phù Nhạn Lan thấy bộ dạng trẻ con của nàng, bất giác thầm thở dài trong lòng, nhất thời cảm khái khôn nguôi. Những dự tuyển trong Giáo Từ đều đến từ Tứ Đại Vực Ngoại, nay đột nhiên xuất hiện mấy kẻ từ Đông Vực Ngoại, quả là một chuyện vô cùng mới mẻ.
mấy kẻ tân binh từ Đông Vực Ngoại , nếu chẳng may rơi tay Tống Bạch Lâm, e rằng c.h.ế.t cũng lột một lớp da.
Trong những dự tuyển hạng Mậu, Trạch Kiêu sở hữu thực lực mạnh nhất, đạt tới cảnh giới Ngụy Thần Cảnh ngũ trọng. Hắn cũng chỉ mới phi thăng lên Thần Ma Đại Lục nửa năm, mà thể đột phá liên tiếp vài tiểu cảnh giới, thiên phú và thực lực như thế thuộc hàng đỉnh cao.
Trong kỳ tiểu khảo tháng , Trạch Kiêu chắc chắn sẽ thăng lên hàng ngũ dự tuyển hạng Đinh.
Những dự tuyển hạng Mậu mạnh mẽ xếp ngay đó chính là nàng và Tống Bạch Lâm, cả hai đều ở Ngụy Thần Cảnh tứ trọng. Tống Bạch Lâm là một kẻ trời sinh mang mầm ác, cả và Trạch Kiêu đều thế lực chống lưng.
Ánh mắt Phù Nhạn Lan thoáng trở nên lạnh lẽo.
Tống Bạch Lâm, kẻ , giống hệt một con rắn độc.
Bất thình lình, ngay lúc —
Cánh cửa căn phòng bật tung , ngay đó là một đám quăng thẳng ngoài một cách thương tiếc.
Chỉ thấy đám tiểu đứa nào đứa nấy mặt mũi bầm dập tím tái, co giật ngừng, trông chẳng khác nào trúng độc dược. Hơn nữa, đôi chân của mỗi kẻ đều đ.á.n.h gãy, chỉ thể lết lết mặt đất.
Toàn bộ Trữ Vật Giới Chỉ tay đám tiểu cướp sạch sành sanh, bọn họ lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Kiêu ca, Lâm ca, bọn chúng… bọn chúng cướp sạch Trữ Vật Giới Chỉ của chúng ! Còn đ.á.n.h chúng nông nỗi , mau báo thù cho chúng với!"
"Kiêu ca!"
Một tên tiểu gương mặt bê bết m.á.u tươi, lết đến mặt Trạch Kiêu, định vươn tay níu lấy vạt áo của để cầu cứu, thế nhưng còn kịp chạm , Trạch Kiêu nhấc chân đá văng .
"Bẩn thỉu." Trạch Kiêu buông một lời, gương mặt lạnh như băng.
Mùi m.á.u tanh nồng lan tỏa trong khí khiến đôi mày của càng lúc càng nhíu chặt, tâm trạng cũng trở nên bực bội đến mức chỉ tay g.i.ế.c .
Đám tiểu thấy cảnh , đứa nào đứa nấy sợ đến mức run lẩy bẩy, chẳng dám hé răng thêm nửa lời.
Trong Giáo Từ , quy luật cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh vi tôn là chân lý. Bọn họ cũng từng là những nhân vật kiệt xuất ở các vực ngoại khác, thế nhưng khi đến nơi đây, họ chẳng khác nào một cọng cỏ dại, chỉ cần khác mắt là thể thẳng tay thiêu rụi. Vì , để giữ cái mạng , bọn họ chỉ đành gió chiều nào che chiều .
Bọn họ cũng khao khát một nữa trở thành cường giả, khổ nỗi, độ khó để đột phá cảnh giới ở đây còn khó hơn cả việc bước qua cánh cửa địa ngục đến vài phần.
Đã lâu như , tu vi của bọn họ vẫn cứ dậm chân tại chỗ ở Ngụy Thần Cảnh nhất trọng, nhị trọng.
Trạch Kiêu nheo đôi mắt sắc như d.a.o găm, chằm chằm về phía căn phòng, cất giọng âm u, lạnh lẽo: "Là các ngươi tự bước , để đích 'mời' các ngươi đây?"
Một giọng trong trẻo mang theo ý sang sảng vang lên.
"Ấy , cần khách sáo như , bọn ngay đây."
Mọi vội đưa mắt theo hướng phát âm thanh, chỉ thấy một nam t.ử trẻ tuổi vận một hắc y bó sát đang sải những bước chân dài . Hắn sở hữu dung mạo tuấn mỹ phần yêu nghiệt, thế nhưng nụ rạng rỡ như ánh ban mai, khiến khác bất giác nảy sinh thiện cảm.
--------------------