Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1150

Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:10:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh sáng trắng bao trùm lấy họ dần dần tan , mà đám mây đen kịt nặng trĩu phía cũng xu hướng lùi bước, ánh chớp của sấm sét ngày một thưa thớt.

 

Tiếng rên la đau đớn của bảy Phong Hành Lan ngừng vang vọng.

 

Sắc mặt Vân Tranh tái , nàng dùng chính tâm đầu tinh huyết của để chúc nguyện, giúp thiên phú của họ nâng cao. Còn về việc họ thể nâng cao đến mức nào, thì nàng cũng thể .

 

Suy cho cùng, kết quả sẽ quá tệ.

 

Vân Tranh ngước mắt quét về phía gian tận cùng bên , hai vị dẫn lĩnh giả hẳn thấy động tĩnh, sắp .

 

Nàng lập tức bày một lớp màn chắn che mắt thế nhân cho bảy Phong Hành Lan.

 

Sẽ để khác dễ dàng thấu những biến đổi bên trong cơ thể họ.

 

Ánh mắt Vân Tranh lướt qua từng gương mặt đang đau đớn đến tột cùng của họ, nàng mím chặt môi, tay giúp đỡ nữa, cửa ải bọn họ bắt buộc tự vượt qua.

 

Giọt tâm đầu tinh huyết của nàng thể lãng phí, dẫu , đây cũng là một trong những thứ quý giá nhất trong cơ thể nàng. Nay tế để ‘chúc nguyện’ cho họ, khiến thần lực của nàng đột ngột suy yếu ít.

 

Nàng thấy xót, cũng chẳng hề hối hận.

 

Bởi vì họ xứng đáng.

 

Rất nhanh đó, hai vị dẫn lĩnh giả của Thần Ma Đại Lục trở , khi họ trông thấy cảnh tượng mắt, sắc mặt liền đột ngột biến đổi.

 

Lôi kiếp giáng xuống nhanh đến ?!

 

Nếu tính theo thời gian lôi kiếp giáng xuống từ đến nay, thì lý nào tan nhanh như thế!

 

Thế nhưng…

 

Minh Tầm và Minh Dã thấy bảy Phong Hành Lan cũng thật sự tấn升 lên Ngụy Thần Cảnh nhất trọng, chứng tỏ họ vượt qua lôi kiếp.

 

Minh Tầm nhận thấy gì đó , bèn cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc: “Ủa, nam t.ử tấn升 lên tận Ngụy Thần Cảnh nhị trọng ? Ta nhớ, mới vẫn còn ở Ngụy Thần Cảnh nhất trọng mà.”

 

Người mà Minh Tầm đang nhắc tới chính là Phong Hành Lan.

 

Minh Dã nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Vân Vũ

 

Vốn dĩ, trong bảy bọn họ, thiên phú cao nhất là Phong Hành Lan, nhưng thiên phú cũng đủ để đột phá liên tiếp hai tiểu cảnh giới. Dẫu , với những cảnh giới từ Ngụy Thần trở lên, đột phá là một chuyện vô cùng khó khăn.

 

Ánh mắt của Minh Dã khi đăm đăm bảy họ, trong thoáng chốc đổi.

 

Chuyện gì thế ?!

 

Thiên phú của họ bỗng dưng trở nên mơ hồ, khiến thể dò xét .

 

Vốn dĩ, chuyện của Vực Ngoại Tấn Thần là điều hoang tưởng, huống chi nơi là ‘Đông Vực Ngoại’.

 

Đông Vực Ngoại, một nơi vốn chẳng thần minh đoái hoài.

 

, các đại gia tộc ở Ngũ Châu của Thần Ma Đại Lục đều coi thường Đông Vực Ngoại, cũng sẽ tiến hành ‘Tấn Thần Phù Trì’ đối với của nơi .

 

Cái gọi là ‘Tấn Thần Phù Trì’, chính là việc các gia tộc hoặc thế lực một vài vị dẫn lĩnh giả của Ngũ Châu sẽ tiến hành ‘phù trì’ cho những ở Vực Ngoại mà họ nhắm trúng, giúp họ tấn升 lên Ngụy Thần, khi đến Thần Ma Đại Lục thì sẽ thu về của riêng.

 

Vực Ngoại chia thành: Đông Vực Ngoại, Tây Vực Ngoại, Bắc Vực Ngoại, Nam Vực Ngoại và Trung Vực Ngoại.

 

Trong đó, Đông Vực Ngoại là nơi ghẻ lạnh nhất.

 

Bởi vì mấy chục vạn năm , ở Đông Vực Ngoại đắc tội với một vị thần minh nào đó, vị thần minh trong cơn thịnh nộ hạ lệnh, để của Đông Vực Ngoại đặt chân đến Thần Ma Đại Lục.

 

Vì lẽ đó, của Thần Ma Đại Lục ngày càng xem nhẹ Đông Vực Ngoại.

 

Mãi cho đến khi…

 

Thần T.ử từ Đông Vực Ngoại đến, mới khiến cách của đối với nơi chút đổi.

 

đổi, nhưng nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1150.html.]

 

Thời gian dần trôi, bảy Phong Hành Lan chính thức tấn升 Ngụy Thần, trong đôi mắt họ lóe lên một tia sáng vàng nhanh chóng ẩn con ngươi đen láy.

 

Vết thương của họ nhanh chóng lành , đóng vảy bong .

 

Họ dậy.

 

Ngay lúc

 

Minh Tầm và Minh Dã đúng lúc xuất hiện mặt . Ngoại trừ Phong Vân tiểu đội, một ai khác thể rõ dung mạo của hai họ.

 

Minh Tầm đưa mắt tám bọn họ, bảy trong đó dáng vẻ chật vật khôn tả, nhưng vẫn che giấu khí chất phong hoa tuyệt đại toát từ cốt cách. Vẻ khinh miệt trong ánh mắt cũng phai vài phần, cất giọng chẳng nóng chẳng lạnh: “Chúc mừng các ngươi, các ngươi tấn thăng lên cảnh giới Ngụy Thần. Vì sự an của vực ngoại, bây giờ các ngươi theo chúng rời khỏi nơi , tiến đến một nơi nền văn minh cao hơn.”

 

“Chúng chính là dẫn lối cho các ngươi.” Minh Dã bồi thêm một câu.

 

Các bằng hữu còn kịp hàn huyên đôi ba câu với Vân Tranh thì hai vị dẫn lối bước tới. Bọn họ liền trao cho một ánh , cuối cùng đồng loạt hướng ánh mắt về phía Vân đội nhà .

 

Vân đội , họ .

 

Minh Tầm và Minh Dã cũng chẳng kẻ ngốc, dĩ nhiên mấy lấy Vân Tranh chủ.

 

Vân Tranh mỉm đáp: “Vậy thì thôi.”

 

Minh Tầm và Minh Dã liền sững cả .

 

Có lẽ đây là đầu tiên họ gặp một đồng ý dứt khoát đến thế.

 

Những lời định giải thích thêm, cả hai đành lặng lẽ nuốt ngược trong bụng. Đối phương thuận tình đồng ý như , họ cũng chẳng cần tốn thêm nước bọt gì nữa.

 

Minh Dã gật đầu, chia cho mỗi một tấm mặc bài dặn: “Được , đây là dẫn lĩnh bài, các ngươi cầm cho chắc.”

 

Tám Vân Tranh cầm chắc dẫn lĩnh bài, và ngay khi Minh Tầm thi triển pháp chú tiếp theo, bóng dáng của cả mười liền tan biến ngay tại chỗ.

 

Trước lúc rời , Mạc Tinh truyền âm cho Vân Tranh, giật nảy hỏi: “Đại Quyển và bọn chúng ngươi mang theo ? Đừng bỏ chúng nó đây nhé!”

 

Vân Tranh nhẹ đáp: “Trước khi đến gặp các ngươi, cho chúng nó về Phượng Tinh gian . Chuyện của Sóc Cung, giao quyền cho Vân Bằng và Lôi Ngạo quán xuyến.”

 

Mạc Tinh thở phào một dài thườn thượt, “Vậy thì quá, quá . Ta cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm nhiều, đan điền dường như cũng mở rộng hơn gấp đôi. Tấn cấp Ngụy Thần ngờ nhiều lợi ích đến thế…”

 

Giọng lải nhải dứt của Mạc Tinh cứ vang vọng mãi trong thức hải của Vân Tranh, ngay cả khi rời khỏi Khung Thiên đại lục, giọng của vẫn ngừng truyền tới.

 

Dường như đem hết những lời kịp với nàng trong hơn nửa năm qua mà tuôn cho bằng hết một .

 

Vân Tranh ngẩn : “…” Đầu óc ong ong cả lên.

 

Nàng còn kịp trả lời câu hỏi đầu tiên của thì nhảy sang một vấn đề khác mất .

 

Vân Tranh chỉ đành thở dài bất lực, thỉnh thoảng đáp cho lệ: Ừm ừm, , ồ ồ, đó, , thể…

 

Lúc , Khung Thiên mây mù tan tác, trời quang mây tạnh, còn đám đông vây xem thì kinh ngạc tột độ khi thấy Phong Vân tiểu đội biến mất ngay khi tấn thần, trong lòng dâng lên một niềm xúc động khó tả.

 

“Khung Thiên đại lục của chúng cuối cùng cũng tấn thần !”

 

“Phong Vân tiểu đội tám cùng thành thần! Quá lợi hại! Quả thực là từ xưa đến nay từng ai sánh bằng!”

 

“Bọn họ mới bao nhiêu tuổi chứ, thể tấn thăng thành thần, đây tuyệt đối là những thiên tài thiên phú dị bẩm, , là thần tạo chi tài!”

 

“Phong Vân tiểu đội mở một con đường tươi sáng cho chúng ! Sau chúng cũng thể tấn thăng lên thần cấp! A a a!!! Ta tận mắt chứng kiến khoảnh khắc mang tính lịch sử !”

 

Giờ phút , trong lòng hề một chút đố kỵ nào, tất cả đều là ngưỡng mộ, phấn khích, sùng bái và xúc động, bởi lẽ đối phương đạt đến một tầm cao mà họ tài nào với tới .

 

Sự tồn tại của Phong Vân tiểu đội khiến họ thấy hy vọng tấn thần! Mọi cùng quá khứ của Phong Vân tiểu đội, tám con quả thực như một đạo quân hùng mạnh bất ngờ trỗi dậy, chiến thắng đó.

 

Họ xuất thế kinh thiên tại Khung Thiên, đó vang danh khắp chốn ở Tam Lục.

 

--------------------

 

 

Loading...