Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1131
Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:21:57
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Tranh xong những lời , bèn dậy, lặng lẽ xoa đầu , âm thầm ở bên bầu bạn.
Nàng rõ tường tận chuyện gì xảy lúc đó, vì thể nào phân định rạch ròi trắng đen, đúng sai trong sự việc .
Nàng lên tiếng khuyên can, mà chỉ lặng thầm ủng hộ quyết định của .
Sau một hồi im lặng, Vân Tranh đột nhiên cất tiếng hỏi: “Ngươi định ở đây ?”
“Không, vẫn trở về Mộ gia.” Mộ Dận lắc đầu, mỉm đáp: “Ta sang thăm Vân gia gia một lát sẽ về Mộ gia.”
Vân Tranh khẽ nhướng mày, “Đi thôi, cùng ngươi.”
“Được.”
…
Mộ Dận sang thăm Vân Lão Vương Gia một lát, đó liền trở về Mộ gia.
Sau khi về, lẳng lặng đến gian nhà chính của Mộ Gia Chủ ngó xem thử, kết quả phát hiện trong phòng một bóng .
Lão già c.h.ế.t tiệt đó ?
Mộ Dận dùng linh thức dò xét khắp Mộ phủ, cuối cùng cũng tìm thấy Mộ Gia Chủ ở ngay gác lầu nơi ở. Thân hình phần còng xuống sừng sững lầu, giữa màn đêm đặc quánh, vành mắt ươn ướt, đầu khẽ cúi, trông hệt như một đứa trẻ bỏ rơi.
Sắc mặt Mộ Dận thoáng sững , về phòng mà ngược , xuống chiếc ghế đá đặt ở hành lang.
Hắn lấy từ trong gian trữ vật một chiếc túi thơm thêu hình chim chóc và muông thú. Chiếc túi phần sờn cũ, nhưng kiểu dáng vô cùng mắt.
“Mẫu , con sẽ tha thứ cho ông .”
Hàng mi Mộ Dận khẽ cụp xuống, mím chặt môi, giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Hắn từ từ ngẩng đầu, đưa mắt ngước vầng trăng khuyết cao.
Chỉ mới thể mãi mãi ghi nhớ lầm của phụ , và tuyệt đối phép quên , nếu sẽ với mẫu .
…
Khoảng nửa tháng .
Sau khi các tiểu đồng bọn từ biệt nhà, tất cả cùng Vân Tranh hội tụ tại Vân Vương Phủ.
Bọn họ đầu tiên đến bái kiến Vân Lão Vương Gia và Vân Diệu, trò chuyện cùng hai một lúc, đó dành thời gian còn cho ba Vân Tranh, Vân Lão Vương Gia và Vân Diệu.
Vân Tranh gia gia và cô cô của , ánh mắt giấu nổi vẻ lưu luyến, nàng chậm rãi : “Gia gia, cô cô, thời gian hai nhớ giữ gìn sức khỏe, con một thời gian sẽ trở về.”
Vân Diệu nắm lấy tay nàng, giọng điệu thấm thía nhưng vẫn mỉm : “Con tu luyện cho thật , cô cô sẽ ở phía đuổi theo con, sẽ một ngày, cô cô bắt kịp bước chân của con.”
“Vâng, con tin cô cô.” Vân Tranh mỉm dịu dàng.
Vân Lão Vương Gia thở dài: “Diệu Nhi, con cũng đừng chỉ suông thôi đấy, chăm chỉ tu luyện , đừng nhanh như mà tìm cho cha một đứa con rể! Ta cần con rể…”
Ta chỉ con sống vui vẻ, tự do tự tại.
Vân Vũ
Nghe , Vân Diệu bất giác nhớ những chuyện xưa cũ, ngày nàng đúng là mắt mù, mà thích một tên cặn bã, còn vì mà trả giá bao nhiêu. Giờ nghĩ , nàng chỉ cảm thấy ghê tởm đến tột cùng.
“Sẽ ạ.” Giọng Vân Diệu lạnh mấy phần.
Vân Tranh siết nhẹ tay Vân Diệu, tỏ ý khẳng định.
Vân Lão Vương Gia sang Vân Tranh, híp mắt : “Lần trở về, nhớ dắt cả Dung Thước về cùng đấy.”
Vân Tranh giả vờ tủi : “Sau khi con và A Thước đính hôn, gia gia rõ ràng là thương A Thước hơn , con ghen mất thôi.”
“Thế thì cứ ghen , trong nhà nhiều giấm lắm, là con mang một ít .” Vân Lão Vương Gia vờ như hiểu, đáp .
Vân Tranh: “...”
Vân Lão Vương Gia bật một tiếng ‘phì’, thản nhiên xua tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1131.html.]
“Được , con .”
“Bên cạnh gia gia bao nhiêu hầu hạ, cần con ở đây lải nhải lôi thôi, ríu ríu rít, phiền c.h.ế.t .”
Bị gia gia ghét bỏ như , Vân Tranh chẳng những buồn, ngược còn chút buồn .
Gia gia của nàng lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, kiêu ngạo đáng yêu vô cùng.
Nàng bước lên phía , giang hai tay ôm chầm lấy Vân Lão Vương Gia.
Vân Lão Vương Gia theo thói quen đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, dỗ dành bằng giọng khẽ khàng: “Vậy thì con về sớm một chút, hễ thời gian rảnh thì về thăm và cô cô của con nhiều hơn, rõ ?”
Vân Tranh trịnh trọng đáp: “Vâng, con sẽ.”
Hắn thong thả gật đầu, mỉm : “Ngươi trở về cũng bao nhiêu , lão già giờ chẳng còn thấy bịn rịn chia ly gì nữa. Ngươi cứ thoải mái cùng bằng hữu của xông pha, chỉ cần trong lúc đó đừng mất mặt gia gia ngươi là .”
Vân Diệu khẽ một tiếng.
"Tranh Nhi thể ngươi mất mặt chứ?"
"Nói cũng ."
Vân Lão Vương Gia lặng ngắm bóng hình thiếu nữ yêu kiều thướt tha mắt, trong lòng dâng trào muôn vàn cảm xúc. Cháu gái của quả thực chỉ xuất chúng hơn , mà còn vạn ngưỡng mộ săn đón.
Sau khi từ biệt gia gia và cô cô của , Vân Tranh liền cùng các bằng hữu lên đường trở về Khung Thiên đại lục. Trong thời gian sắp tới, bọn họ nỗ lực tu luyện, cố gắng nâng cao tu vi của .
Chuyện Vân Tranh chỉ còn hai năm tuổi thọ, các bằng hữu lúc vẫn một ai .
Bọn họ chỉ rằng nhanh chóng nâng cao thực lực một cách vững chắc.
Những chuyện đối mặt sắp tới sẽ còn nguy hiểm hơn vạn phần.
Bởi vì bọn họ đến chủ giới Thần Ma đại lục.
Muốn đến Thần Ma đại lục, hết đột phá đến cảnh giới Ngụy Thần Cảnh, vì bọn họ thể đẩy nhanh tiến độ tu luyện.
Trên chiếc linh chu đang rời .
Mộ Dận buồn bã chiếc ghế đẩu nhỏ, mặt mày ủ dột, gặm linh quả, uể oải lắng những khác trong nhóm Phong Vân trò chuyện.
Nam Cung Thanh Thanh nhíu mày, "A Dận, ngươi thế? Có cha ngươi bắt nạt ngươi ?"
"Không , dám bắt nạt !" Mộ Dận lập tức vặc .
Úc Thu nhướng mày, "Vậy là ngươi nỡ xa ?"
Mộ Dận lắc đầu quầy quậy, "Dĩ nhiên là , đang nghĩ một chuyện, nếu bọn họ thật sự theo lời , về nhà, chẳng với Mộ gia chẳng còn chút quan hệ nào nữa ? Nghĩ thấy cũng chẳng hời cho lắm, tuy gia sản Mộ gia cộng còn chẳng đáng giá một trăm枚 hồng ngọc, nhưng mà... trong lòng cứ thấy lấn cấn yên thế nhỉ?"
Nói đến đây, thở dài một thật sâu.
Vân Tranh và các bằng hữu , tình hình của A Dận, rõ ràng là vẫn thể buông bỏ cha của .
A Dận cũng thật cố chấp, bao nhiêu năm qua, nhất quyết một lời tha thứ cho cha .
Mạc Tinh lên tiếng đề nghị: "Hay là bây giờ ngươi về với cha ngươi một tiếng, bảo cứ tiếp tục để gia sản cho ngươi ?"
Mộ Dận xong, vẻ mặt liền trở nên nghiêm nghị: "Thôi khỏi, thể nuốt lời như ?"
Bị chen ngang một phen như , tâm trạng của Mộ Dận lập tức lên hẳn, kéo Mạc Tinh giao đấu một trận ngay linh chu.
Cả chiếc linh chu cũng suýt chút nữa bọn họ đ.á.n.h cho hư hỏng.
Cuối cùng, những chỗ hư hỏng đều Vân Tranh bắt cả hai sửa .
Vân Tranh bóng lưng của Mộ Dận, bất giác nhớ dáng vẻ cô quạnh lúc của , trong lòng khỏi dấy lên một nỗi xót xa. Trước đây luôn A Dận hiểu chuyện, nhưng xem bây giờ, là vì quá hiểu chuyện .
lúc , Phong Hành Lan bước đến bên cạnh nàng, cất tiếng hỏi: "Kiếm tiên Hoàng Phủ Thánh thật sự nhận cả đồ ?"
Vân Tranh gật đầu một cái, "Ừm, khi về Khung Thiên đại lục, hai chúng sẽ theo sư phụ Hoàng Phủ Thánh tu luyện một thời gian , còn Úc Thu và những khác sẽ ở tu luyện trong một vài bí cảnh của Sóc Cung. Đợi đến khi tất cả chúng đều đạt thành tựu, bấy giờ sẽ tụ họp , đó tiến hành thực chiến."
--------------------