Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1128: Hẹn gặp lại lần sau
Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:21:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Hậu c.h.ế.t.
Đám đông chẳng thể nào ngờ sự việc xoay chuyển đến nông nỗi .
Những tin tức của ngày hôm nay quả thực quá chấn động, Hoàng Hậu mà ngược đãi Thanh Thanh công chúa, những thế còn tư thông với Trần Mộ, con trai của Quốc Sư, để sinh Nam Cung Kiều Kiều, mà phận Phượng Tinh của Nam Cung Kiều Kiều do chính Quốc Sư ngụy tạo nên…
Bởi lẽ, Nam Cung Kiều Kiều chính là cháu gái ruột của Quốc Sư!
Bệ hạ mà cắm sừng, mà chiếc sừng đội suốt bao nhiêu năm ròng!
Ánh mắt Nam Cung Thanh Thanh phẳng lặng như mặt hồ, hề gợn lên một chút cảm xúc nào.
lúc , sự trói buộc vô hình đang ghìm chặt lấy đám đông bỗng nhiên nới lỏng, bọn họ chỉ cử động , mà còn thể cất tiếng .
Nam Cung Vũ giận đến sôi gan, căm phẫn chằm chằm t.h.i t.h.ể của Hoàng Hậu.
“Lôi xác của ả dâm phụ ngoài kinh thành cho linh thú ăn!”
Ngay đó, Nam Cung Vũ vội vã bước lên, mặt Nam Cung Thanh Thanh, giọng điệu mang mấy phần nịnh nọt, dỗ dành: “Thanh Thanh, ả đàn bà độc ác c.h.ế.t , ngươi hãy cùng phụ hoàng về hoàng cung , Thanh Tuyết Điện là của ngươi!”
“Thanh Tuyết Điện?” Sắc mặt Nam Cung Thanh Thanh chợt biến đổi, nàng từ từ giơ tay lên, một luồng kình lực từ lòng bàn tay bỗng nhiên cách đ.á.n.h tới.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chỉ thấy từ phía hoàng cung, một cột sương băng giá buốt bốc lên ngùn ngụt, Thanh Tuyết Điện trong nháy mắt tan thành tro bụi, còn tồn tại nữa.
Đồng t.ử của tất cả đều co rút , một nữa kinh hãi thực lực của Phong Vân tiểu đội.
Giọng Nam Cung Thanh Thanh lạnh nhạt vang lên: “Giờ đây, Thanh Tuyết Điện còn, ngươi cũng chẳng còn là phụ hoàng của nữa, giữa chúng còn bất cứ mối quan hệ nào.”
Sắc mặt Nam Cung Vũ biến đổi khôn lường, “Thanh Thanh, ngươi thể những lời như ? Tất cả là do bọn chúng mê hoặc phụ hoàng, mới khiến phụ hoàng đối xử với ngươi, cớ ngươi đổ hết tội lên đầu phụ hoàng? Ngươi quên hoàng của ngươi ? Ngươi thật sự đoạn tuyệt quan hệ với chúng ư?”
“Ta chỉ đoạn tuyệt quan hệ với một ngươi mà thôi.” Ánh mắt Nam Cung Thanh Thanh khẽ tối .
Vừa những lời , lòng tự tôn của Nam Cung Vũ như một đòn giáng mạnh. Bị bao nhiêu thần dân của Chu Tước Quốc vây xem, là vua của một nước mà hết đến khác sỉ nhục, ngọn lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội.
Nam Cung Vũ gầm lên: “Thanh Thanh, ngươi tưởng rằng bây giờ đủ lông đủ cánh ? Chu Tước Quốc chúng gì thì cũng là một siêu cường quốc ở Đông Châu, một vị công chúa thì gì khiến ngươi chịu ấm ức? Trung Linh Châu dẫu đến , ở nơi đó ngươi cũng chỉ là một tu luyện giả vô danh tiểu , còn Chu Tước Quốc chúng vẫn thể là hậu thuẫn vững chắc cho ngươi! Nếu ngươi chịu cúi đầu một lời xin với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ lập tức tha thứ cho ngươi!”
Mạc Tinh bật tiên, “Bọn ở Trung Linh Châu đúng là chẳng danh tiếng gì, nhưng hiện tại bọn cũng ở Trung Linh Châu, chuyện của Thanh Thanh cần ngươi bận tâm.”
Không ở Trung Linh Châu ư?!
Những xung quanh đều khỏi giật kinh ngạc, lẽ nào Phong Vân tiểu đội định sẽ ở Đông Châu luôn ? Nếu , chẳng cục diện quyền lực ở Đông Châu sẽ một sự đổi nghiêng trời lệch đất !
Thế nhưng, bọn họ đang yên đang lành, cớ ở Đông Châu? Chẳng lẽ Trung Linh Châu xảy biến cố gì ?
Mọi đưa mắt nhóm của Phong Vân, mỗi một vẻ, tâm tư khác biệt.
Nam Cung Vũ đến đây, trong lòng mừng như điên dại, nếu Thanh Thanh thật sự ở Đông Châu, chẳng thể mượn sức mạnh của nàng để thống nhất các đại quốc ở Đông Châu ?
Niềm vui bất ngờ ập đến quá đột ngột, khiến ngọn lửa giận trong lòng cũng nguôi trong phút chốc.
Nam Cung Vũ liền xuống nước, giọng điệu mềm mỏng, : “Thanh Thanh, phụ hoàng sai , phụ hoàng nhất định sẽ bù đắp cho ngươi, ngươi gì, phụ hoàng đều cho ngươi thứ đó. Phụ hoàng sẽ phong ngươi công chúa với cấp bậc cao nhất, ban cho ngươi phong hiệu cao quý nhất…”
Nam Cung Thanh Thanh dùng ánh mắt lạnh như băng giá chằm chằm, dường như thể thấu tất cả những toan tính trong lòng .
Vẻ mặt Nam Cung Vũ cứng đờ, khi đối diện với ánh mắt của nàng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kinh hồn bạt vía.
Nàng quát khẽ một tiếng: “Cút!”
Trong khoảnh khắc, thể Nam Cung Vũ lập tức một luồng sức mạnh vô hình hất văng xuống đất.
Thấy ngã sõng soài đất một cách t.h.ả.m hại, giọng của Nam Cung Thanh Thanh lạnh đến thấu xương: “Không g.i.ế.c ngươi, là sự nhân từ cuối cùng của .”
So với cái ‘ác’ của Hoàng Hậu, nàng còn căm ghét cái ‘ngụy thiện’ của hơn.
Rõ ràng từ thuở ấu thơ, thu hết đáy mắt từng cảnh Hoàng Hậu ngược đãi nàng, thế nhưng chỉ vì duy trì mối quan hệ phu thê bề mặt mà nhắm mắt ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1128-hen-gap-lai-lan-sau.html.]
Hành vi nhắm mắt ngơ , chẳng khác nào nối giáo cho giặc.
Nam Cung Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, xoay đối diện với các bằng hữu.
"Chúng thôi."
Chung Ly Vô Uyên tiến lên nắm lấy tay nàng, ánh mắt chan chứa ý dịu dàng, "Ừm, mắt phụ mẫu của chúng ."
Nam Cung Thanh Thanh sững , chút e thẹn cúi đầu.
"Vâng."
"Vậy phiền nếu chúng cũng cùng chứ?" Mạc Tinh chẳng từ xó nào chui , dí đầu giữa hai họ, hì hì cả hai.
Chung Ly Vô Uyên khoan t.h.a.i mỉm , "Vô cùng hoan nghênh."
Úc Thu đầy ẩn ý: "Thôi khỏi, chúng đến một chút cũng chẳng muộn."
"Cũng ." Chung Ly Vô Uyên đáp lời nhanh.
Mộ Dận hừ nhẹ hai tiếng, "Quả nhiên là phường trọng sắc khinh bạn! mà, một đại mỹ nhân như Thanh Thanh, đúng là quá hời cho Uyên ca ."
Nhóm bằng hữu đưa mắt cùng mỉm .
Mà lúc , đám Chu Tước Quốc chỉ thể trơ mắt Chung Ly Vô Uyên nắm tay Thanh Thanh công chúa của họ xé rách hư , rời khỏi Chu Tước Quốc!
"Đến nhà chơi ." Úc Thu về phía mấy Vân Tranh.
Mạc Tinh cau mày, bất chợt giơ tay vỗ lên vai Úc Thu, "Nhà ngươi cái gì mà nhà ngươi, rõ ràng là nhà của chúng . Đừng quên, nhà của ngươi chính là nhà của chúng , mà nhà của cũng là nhà của các ngươi."
"Vậy thì đến 'nhà của chúng ' thôi." Vân Tranh nhịn .
"Được!" Bọn họ đồng thanh đáp lời.
Trước khi rời , Vân Tranh tự tay giao cho Trương bà bà tiền tám bát hoành thánh và chi phí bồi thường chiếc bàn hỏng, kèm theo một khoản phí vì lỡ việc buôn bán của quán.
Trương bà bà nhận lấy, phát hiện tiền đưa thừa nhiều quá, định trả cho Vân Tranh thì nàng : "Đây là tiền dành cho Thanh Thanh đến ăn hoành thánh, bà bà, xin hãy nhận cho."
Trương bà bà ngẩn một lúc, lập tức nhận lời: "Được, , ."
Vân Tranh bước khỏi quán hoành thánh, ánh mắt lướt qua những kẻ đang sức mạnh trói buộc thể nhúc nhích, khẽ giơ tay lên.
Các Sóc Cung Tinh Vệ thấy , lập tức đồng loạt ẩn .
Vân Tranh sắc mặt bình thản : "Nam Cung Thanh Thanh vẫn là của Chu Tước Quốc các ngươi. Nếu Chu Tước Quốc gặp nạn, Phong Vân tiểu đội chúng mà , nhất định sẽ đến giúp đỡ. nếu Chu Tước Quốc hành động gì với Đông Châu, chúng cũng sẽ khoanh tay ."
Ngừng một lát, ánh mắt nàng trở nên sắc lẹm, ghim chặt Nam Cung Vũ, "Bệ hạ Chu Tước Quốc, mong rằng hành sự suy nghĩ . Ngươi động, chúng động. Còn nếu ngươi dám 'động', thì đừng trách chúng nhổ cỏ tận gốc cả Chu Tước Quốc!"
Nói dứt lời, Vân Tranh giơ tay lên, hai ngón tay kẹp sẵn một lá bùa màu vàng tươi.
Nàng búng lá bùa về phía Nam Cung Vũ, nó vụt một tiếng xuyên cơ thể lập tức ẩn .
Ánh mắt Nam Cung Vũ tràn đầy kinh hãi, nhưng thể cất lời nửa câu.
Vân Tranh chợt mỉm , giọng điệu hờ hững đến lạ: "Đừng ý định giở trò xa gì, nếu ngươi sẽ giống như vị Quốc Sư của Chu Tước Quốc các ngươi, 'bùm' một tiếng, nổ banh xác như pháo hoa."
Nói xong, nàng đảo mắt một vòng những xung quanh, nở với họ một nụ ngọt ngào.
"Hẹn gặp ."
Vân Vũ
Tiếng dứt, bóng dáng của mấy trong Phong Vân tiểu đội biến mất ngay tại chỗ.
Cơ thể đột nhiên thả lỏng, nhưng trong lòng kinh hãi tột độ.
Bạo Lực Tiểu Ma Nữ ngoài đời thực còn đáng sợ hơn cả lời đồn. Sự đáng sợ của nàng ở cách nàng tay, mà ở cái khí thế chấn nhiếp trường, khiến từ tận đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi và cảm giác quy phục.
--------------------