Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1118
Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:21:07
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rốt cuộc, trận đối đầu vốn dĩ giữa Phong Vân tiểu đội và Hỏa Vân tiểu đội hóa thành một cuộc hỗn chiến, mà trong đó, Phong Vân tiểu đội tương trợ cho Hỏa Vân tiểu đội.
Đánh đến mức khiến hoa cả mắt, căn bản chẳng thể rõ bóng hình.
Mà Hỏa Vân tiểu đội lúc , chẳng những thể lực tới hạn, mà linh lực cũng rút cạn.
Bọn họ chỉ nghỉ lấy một , thì giọng của Vân Tranh vọng tới.
"Bản lĩnh của các ngươi chỉ đến thế thôi ? Đến một khắc đồng hồ mà cũng trụ nổi ."
Mấy của Hỏa Vân tiểu đội thì ngẩn , hóa mới qua một khắc đồng hồ thôi ư? Bọn họ còn tưởng giao đấu mấy canh giờ chứ!
"Bọn vẫn trụ !" Hứa Nguyên Bạch ánh mắt kiên nghị, quả quyết .
"Vậy thì , tiếp tục ."
Vân Vũ
Đao quang kiếm ảnh chớp nhoáng, ánh sáng từ đủ loại đòn tấn công bừng lên rực rỡ lôi đài.
Vì những lời chỉ điểm của nhóm Vân Tranh đều thẳng , nên các học viên Thánh Viện ở lôi đài cũng học hỏi nhiều điều.
Bọn họ hận thể thế Hỏa Vân tiểu đội, đích bước lên lôi đài để Phong Vân tiểu đội chỉ bảo tận tình.
Một lúc .
"Ta đột phá !"
"Ta cũng đột phá !"
Tám của Hỏa Vân tiểu đội tuy mệt mỏi rã rời, nhưng tu vi bước đột phá, tâm trạng họ kích động khôn xiết, đang định cất lời cảm tạ Phong Vân tiểu đội thì phát hiện lôi đài chẳng còn bóng dáng của bọn họ.
Trên lôi đài chỉ còn mấy bao tải đựng đầy tinh thạch.
Và một câu .
"Một khối tinh thạch, xem như phí thách đấu của các ngươi."
Mấy Hứa Nguyên Bạch những lời , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hứa Nguyên Bạch cúi mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, thì thầm tự nhủ: "Thật , Hỏa Vân tiểu đội lập nên cũng là vì Phong Vân tiểu đội..."
Bởi vì mục tiêu, nên mới mãi mãi đuổi theo.
Tô Gia Hòa giơ tay trái lên, trong lòng bàn tay nàng là một quả linh quả đang tỏa vầng sáng nhàn nhạt, đó là Tuyết Linh Quả, công hiệu chữa lành vết thương.
Đây là thứ Vân Tranh sư tỷ để cho nàng.
Có mắt tinh thấy quả linh quả , lập tức hét lớn hỏi: "Tô Gia Hòa, linh quả đó của ngươi bán ?!"
"Không bán." Tô Gia Hòa lập tức cất Tuyết Linh Quả gian trữ vật, giọng điệu vô cùng quả quyết.
Gương mặt vốn lạnh lùng của nàng ánh lên vài phần tàn nhẫn, nàng lạnh lùng quét mắt qua đám đông bên lôi đài, cất lời cảnh cáo: "Nếu kẻ nào trong các ngươi dám dòm ngó linh quả của , Tô Gia Hòa sẽ chút nương tay mà c.h.é.m c.h.ế.t kẻ đó."
Tô Gia Hòa cảnh cáo xong, liền sang các thành viên khác của Hỏa Vân tiểu đội.
"Chúng thôi."
Hứa Nguyên Bạch đáp một tiếng, bọn họ mang theo đầy thương tích bước xuống lôi đài.
Thật , e rằng chẳng mấy ai , mỗi thành viên của Hỏa Vân tiểu đội đều vô cùng kính yêu Phong Vân tiểu đội, thậm chí đến mức mê mẩn, xem tám như tấm gương sáng để noi theo.
Tại một góc khuất nào đó.
Mấy thiếu niên của Hỏa Vân tiểu đội đang xổm ở góc tường, một thiếu niên trong đó đắc ý : "Các ngươi nhỉ? Vừa Yến Trầm sư dạy , đối phó với kẻ địch, nhất định nhắm đầu mà đ.á.n.h !"
"Phong sư dạy một bộ kiếm pháp." Một khác kiêu hãnh , nhưng như nghĩ đến điều gì, nhíu chặt mày, vô cùng khó hiểu hỏi: " mà... tại Phong sư bắt lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kiếm tiền chứ?"
Mấy của Hỏa Vân tiểu đội , cũng tài nào nghĩ lời giải.
Ngay đó, những của Hỏa Vân tiểu đội bắt đầu khoe khoang với .
Đột nhiên, Tô Gia Hòa vốn đang im lặng bỗng lên tiếng:
"Vân Tranh sư tỷ nắm tay ."
"Còn tặng linh quả nữa."
"Ta sẽ chia cho các ngươi , từ bỏ ý định ."
Trong phút chốc, tất cả đồng loạt sang Tô Gia Hòa, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ, ghen tị và căm hờn, bọn họ cũng tiếp cận Bạo Lực Tiểu Ma Nữ trong truyền thuyết lắm chứ! Thế nhưng, , bọn họ Bạo Lực Tiểu Ma Nữ xem như bia sống để chọc ngoáy.
Hứa Nguyên Bạch trầm giọng : "Chúng tu luyện cho thật , nhất định đuổi kịp Phong Vân tiểu đội!"
Một đám thiếu niên ở góc tường, hùng tâm tráng chí lập nên lời thề.
Thế nhưng bọn họ hề thấy, ngay góc tường đó là tám trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1118.html.]
Vân Tranh nhướng mày, cùng các đồng đội mỉm .
Nàng truyền âm cho các đồng đội: "Chúng cũng cố gắng lên thôi."
"Nói lý."
...
Vân Tranh và mấy bạn ở Thánh Viện cùng Tống Cực viện trưởng một dạo, đó bèn từ Thánh Viện chia tay, mỗi một ngả về mái nhà xưa của .
Vân Tranh phái một vài Sóc Cung Tinh Vệ theo sát bên cạnh những bạn đồng hành.
Nhìn những bạn lượt xé rách hư , rời khỏi chốn để thể nhanh chóng trở về quê nhà, lẽ đây cũng là một trong những lý do để khao khát trở thành cường giả chăng.
"Về nhà thôi."
Vân Tranh khẽ bật một tiếng, nàng cũng dùng tay x.é to.ạc hư , ấn định điểm đến là Vân Vương Phủ tại Đại Sở Quốc ở Đông Châu.
Cùng lúc , tại Vân Vương Phủ.
Vân Tranh dẫn theo Sóc Cung Tinh Vệ về Vân Vương Phủ. Lần , rút kinh nghiệm từ , bọn họ liền thu liễm bộ khí tức, thế nên sự trở về của họ lặng lẽ một tiếng động.
"Đế Hậu..."
Vân Tranh khẽ giọng căn dặn: "Các ngươi hãy tìm một nơi ẩn cho kỹ, đừng kinh động đến khác."
"Vâng, thưa Đế Hậu." Đám Sóc Cung Tinh Vệ cung kính đáp lời.
Còn Vân Tranh thì vận dụng linh thức quét một lượt khắp Vân Vương Phủ, chẳng mấy chốc tìm thấy mà nàng tìm, và cả cô cô cũng đang ở đó.
Trong lòng Vân Tranh dâng lên một niềm vui khôn xiết.
Nàng trở về mấy nhưng chẳng mấy khi gặp cô cô, thể gặp , quả thực là một niềm vui ngoài mong đợi.
Nàng định lóe ngoài để tạo cho họ một bất ngờ, thì bỗng thấy giọng của gia gia vọng tới.
"Diệu Nhi, con trở về, định ở nhà bao lâu nữa?"
"Chắc hai ngày nữa là con ." Vân Diệu chậm rãi đáp, ngừng một chút mới tiếp: "Lần , thời gian con sẽ còn lâu hơn nữa."
"...Ồ." Vân Lão Vương Gia ngẩn một hồi lâu, mới như bừng tỉnh mà gật gật đầu.
Vân Diệu mỉm : “Cha, là con đưa cha cùng, ngoài dạo giang hồ một chuyến nhé.”
Vân Lão Vương gia cau mày, bực bội đáp: “Con bé ngốc, đây già cả sắp xuống đất đến nơi , còn bắt theo con lang bạt? Con cố tình cho yên hả? Ta ở đây thứ đều , đây là gốc rễ của . Ta còn ở trông nom phần mộ của nương con, nỡ rời ?”
"Huống hồ, nương của con ngày quấn đến thế nào, nếu mà rời mươi ngày nửa tháng, nàng sẽ cô đơn lắm..."
Vân Lão Vương Gia thở dài một thật sâu, "Cứ ở đây, chẳng gì cả, gì thì nấy. Nếu mà ngoài, e rằng sẽ đ.á.n.h cho đến c.h.ế.t mất."
Vân Diệu đành bất lực khổ, "Cha, cha đừng tự chẳng đáng một xu như ."
Vân Lão Vương Gia tức đến sôi gan, trừng mắt lườm nàng một cái vặn một câu.
"Đi , đây đáng giá lắm chứ, chuyện chẳng đáng một xu ?"
Vân Diệu vội vàng đồng tình, chỉ sợ vui.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ phía lưng họ vọng .
Ban đầu cả hai đều chẳng mấy để tâm, ngỡ là nha nào đó, nhưng hành động ngay đó khiến họ giật nảy .
Nha nhà ai cả gan choàng tay qua vai chủ nhân một cách mạnh bạo như thế?
Vân Lão Vương Gia và Vân Diệu cùng lúc ngoảnh đầu , đập mắt họ là một gương mặt nhỏ nhắn xinh tuyệt trần, đôi mắt phượng lấp lánh tỏa sáng. Chỉ thấy nàng cất giọng gọi, ý tràn ngập: "Gia gia, cô cô."
"Có nhớ con ?"
"Hết cả hồn, con bé quỷ !" Vân Lão Vương Gia vỗ vỗ n.g.ự.c như thể thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Ngay đó, giận mừng, đưa tay lên véo lấy tai của Vân Tranh.
"Cho chừa cái tội dọa lưng !"
Vân Tranh khẽ "hít" một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đáng thương, vội vàng xin tha: "Gia gia, đau đau đau, đừng véo tai con nữa!"
"Cha, Tranh Nhi lớn từng , đừng véo tai nó nữa." Vân Diệu dở dở , vội vàng khuyên can.
Vân Lão Vương Gia thấy thế càng bực hơn.
"Nó dối đấy, dùng sức ."
--------------------