Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1115: Trở Về Cố Hương
Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:21:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm .
Tại thư phòng Sóc Cung, khi giải quyết xong xuôi công vụ cuối cùng, Vân Tranh mới thở phào một nhẹ nhõm. Nàng lúc mới thấu tỏ một điều, việc trở thành đầu một thế lực hùng mạnh tột bậc quả thật chẳng hề dễ dàng.
Ngay đó, nàng cho triệu Vân Bằng và Lôi Ngạo thư phòng.
Cả hai bước , liền nghiêm chỉnh, cung kính cúi hành lễ về phía Vân Tranh.
“Đế Hậu.”
Vân Tranh khẽ gật đầu: “Mọi sự vụ của Sóc Cung, Bổn Hậu thu xếp gần như thỏa, phần còn cứ giao cho các ngươi lo liệu. Bổn Hậu tin tưởng tài năng của các ngươi, chắc chắn thể quán xuyến Sóc Cung thật chu . Sắp tới, Bổn Hậu sẽ rời khỏi Khung Thiên đại lục một thời gian.”
Vân Bằng xong, trong lòng thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh , cất tiếng hỏi một cách đầy cung kính: “Thưa Đế Hậu, Người định ạ? Có cần thuộc hạ điều động Tinh Vệ theo hộ tống ?”
Vân Tranh đáp lời: “Trở về Vân Sưởng đại lục một chuyến. Ngươi cứ điều hai đội Tinh Vệ tinh nhuệ và đáng tin cậy nhất đến đây là đủ.”
Vốn dĩ nàng chẳng hề ý định mang theo đội Tinh Vệ, nhưng nghĩ, nếu chỉ tám bọn họ về, thì thanh thế e rằng đủ lớn. Dù nữa, các bằng hữu cũng xa nhà mấy năm ròng, trở về, ngoài thực lực bản hùng mạnh, cũng cần vài theo để thị uy, khuếch trương thanh thế một phen.
Trong đầu nàng chợt lóe lên một câu thành ngữ: áo gấm về làng.
Nghĩ tới đây, Vân Tranh chợt nhớ điều gì, bèn : “Những thế lực mà các ngươi nhổ cỏ tận gốc , hẳn là cất giấu ít của cải tài vật ? Mang một phần đến cho Bổn Hậu, lượng cần quá nhiều, nhưng chọn vài món thật sự quý giá. Nếu tinh thạch thì mang hết đến đây cho Bổn Hậu.”
Ở Khung Thiên đại lục, tinh thạch chẳng đáng là bao, dẫu vứt lăn lóc bên vệ đường cũng chẳng tu luyện giả nào buồn cúi xuống nhặt.
Bởi lẽ, với những tu luyện giả cảnh giới cao thâm ở Khung Thiên đại lục, chút linh khí ít ỏi ẩn chứa bên trong tinh thạch chẳng còn đáng để bận tâm. Huống hồ, đơn vị tiền tệ giao dịch ở Khung Thiên đại lục là hồng ngọc, mà linh khí chứa trong hồng ngọc càng đậm đặc và tinh thuần hơn nhiều.
Trong khi đó, đơn vị tiền tệ giao dịch ở Đông Châu chính là tinh thạch, mang thứ dùng sẽ hề gây chú ý.
Suy cho cùng, cây cao thì đón gió lớn, sự xuất hiện của hồng ngọc tất sẽ khơi dậy lòng tham và sự dòm ngó của vô thế lực cường giả. Đến lúc đó, chỉ tổ rước họa cho gia đình và của họ mà thôi.
Dùng tinh thạch thì khác, phô trương, tiện lợi hơn nhiều. Còn những linh bảo linh vật khác, cứ cất giấu kỹ là .
Lôi Ngạo chau mày, cất lời: “Thưa Đế Hậu, Đế Tôn từng , tất cả tài vật trong Tàng Bảo Các đều thuộc về Người. Người chắc chắn chỉ cần một chút thôi ?”
Huống hồ, phần lớn tài vật trong Tàng Bảo Các hiện nay đều là do Đế Hậu dẫn dắt đoạt . Cho nên, dẫu Đế Tôn hề căn dặn, Đế Hậu vẫn quyền tùy ý sử dụng thứ bên trong.
“Không cần , Bổn Hậu chỉ cần chừng đó là đủ .”
Vân Tranh lắc đầu, tiếp: “Số tài vật , hãy dùng để bồi dưỡng Sóc Cung Tinh Vệ. Trong thời gian Bổn Hậu vắng, các ngươi thể bắt tay việc chiêu mộ thêm Sóc Cung Tinh Vệ mới.”
“Hãy nhớ, cứ loan tin ngoài rằng, Bổn Hậu tạm thời bế quan tu luyện.”
“Vâng, thưa Đế Hậu!” Vân Bằng và Lôi Ngạo chắp tay đáp lời, trong lòng càng thêm bội phần kính trọng Vân Tranh, bởi lẽ nàng thật sự luôn một lòng một lo nghĩ cho Sóc Cung.
Giờ đây, cả hai hiểu vì khi xưa Thanh Phong hết lòng bảo vệ và sùng kính Đế Hậu đến thế. Có lẽ, chính phẩm hạnh, thực lực và trí tuệ của nàng khiến Thanh Phong cam tâm tình nguyện ‘đổi chủ’.
Sau khi dặn dò xong việc, Vân Tranh liền tìm các bằng hữu của .
Nàng vẫn cho họ tin , và bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.
Khi nàng báo cho tin sắp trở về Đông Châu, ai nấy đều sững một lúc lâu. Có lẽ vì xa quê quá lâu, nên trong phút chốc, những ký ức về gia đình ùa về trong tâm trí họ.
“Đã đến lúc về nhà .”
“Cái lão già c.h.ế.t bầm đó, chắc vẫn còn giữ gia sản cho chứ nhỉ.” Mộ Dận cúi đầu, lẩm bẩm một .
Các bằng hữu đều im lặng trong giây lát. Họ đều hiểu A Dận chỉ đang lời trái với lòng , rõ ràng trong lòng thương nhớ oán hận phụ . Bao năm trôi qua, A Dận vẫn là một thiếu niên kiêu ngạo và ương bướng như ngày nào.
Úc Thu bật dậy, vươn vai một cái thật sảng khoái, buông một câu thản nhiên.
“Vậy thì lên đường thôi.”
“Ừm, về nhà thôi.”
Khi cất bước rời nhà, họ là những thiếu niên hãy còn non nớt ngây thơ. Đến ngày trở về, họ chỉ là những thể một chống đỡ một phương, mà còn là những con đủ sức chống lên cả một bầu trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1115-tro-ve-co-huong.html.]
…
Vân Sưởng đại lục, Đông Châu.
Giữa trung bỗng xuất hiện một chiếc linh chu đang lơ lửng. Đây là một món khí vật cấp Bán Thần, thế nên ngay khi lộ diện, luồng uy áp mãnh liệt và cường đại tỏa từ nó khiến tất cả phía kinh hãi.
"Kẻ nào?!"
Những tu vi yếu kém, lồng n.g.ự.c bắt đầu cảm thấy đau tức ngột ngạt, hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
lúc , luồng uy áp kinh bỗng nhiên tan biến.
Tất cả ở Thánh Đô Đông Châu đều đổ dồn ánh mắt về phía chiếc linh chu khổng lồ, vẻ xa hoa lộng lẫy của nó quả thực vượt xa khỏi sức tưởng tượng của họ.
"Đây là ai ? Chẳng lẽ là của Trung Linh Châu đến ?"
"Khoan , các ngươi thấy ? Hai chữ lớn điêu khắc linh chu là 'Phong Vân'!"
"Phong Vân ư? Nghe quen tai quá nhỉ, điều duy nhất thể liên tưởng đến chính là Phong Vân tiểu đội của mấy năm về , bọn họ lợi hại vô cùng!"
Một khác phấn khích : "Lẽ dĩ nhiên , bọn họ chính là tiểu đội mạnh nhất trong lịch sử Đông Châu từ đến nay. Mấy cái tiểu đội bây giờ như Hổ Lang tiểu đội, Lôi Phong tiểu đội, Thu Vân tiểu đội, Phong Cuồng tiểu đội gì đó, tất cả cộng còn chẳng bằng một ngón tay của Phong Vân tiểu đội!"
"Chỉ tiếc là, Phong Vân tiểu đội trở thành những nhân vật huyền thoại , họ thể xuất hiện ở Đông Châu chứ? Lẽ họ đang ở Trung Linh Châu, khi còn đang giữ chức trưởng lão của một đại thế lực nào đó cũng nên..."
"Lớp trẻ bây giờ, quả là một đời bằng một đời."
"Trên chiếc linh chu chắc chắn là những đại nhân vật nào đó, lẽ là đến Thánh Viện tìm Tống Cực viện trưởng."
Mà ngay lúc , linh chu, các thành viên Phong Vân tiểu đội chỉ đưa mắt , cả gian bỗng chìm một sự tĩnh lặng đến lạ lùng.
Khóe miệng Mạc Tinh giật giật, "Làm trưởng lão ở Trung Linh Châu ư? Bọn họ cũng quá xem thường chúng , xắn tay áo lên, xuống đ.á.n.h với bọn họ một trận."
Yến Trầm lên tiếng ngăn : "Ngươi chẳng là ức h.i.ế.p ?"
Mạc Tinh chợt bừng tỉnh, vội vàng thả tay áo xuống, gật gù : "Ngươi cũng lý."
Đột nhiên——
Có mấy luồng khí tức mạnh mẽ hiện giữa trung, dẫn đầu là một vị trung niên với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
"Kẻ tới là ai? Dám cả gan..."
Ngay lúc định cất lời, ánh mắt bắt gặp mấy gương mặt quen thuộc linh chu, hình bỗng chấn động kịch liệt.
Ngay cả mấy lưng vị trung niên cũng ngẩn .
Trong khi đó, những ở Thánh Đô phía , khi thấy viện trưởng Thánh Viện là Tống Cực, cùng với Lâu Phượng Tiên và Nam Bá Thiên đều xuất hiện, nỗi lo lắng trong lòng họ tức thì vơi nhiều.
Có viện trưởng bọn họ ở đây, liền còn sợ hãi nữa.
Mọi cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy cả ba Tống Cực đều mang vẻ mặt kinh ngạc vui mừng khôn xiết, giống như đang đối diện với kẻ thù. Xem , dường như họ quen .
Vân Vũ
lúc , từ trong Thánh Viện hơn mười hớt ha hớt hải chạy , vị thiếu niên dẫn đầu khí thế hùng hổ cất giọng:
"Viện trưởng, bọn đến giúp đây!"
"Có Phong Cuồng tiểu đội của bọn ở đây, xem kẻ nào dám gây bất lợi cho Thánh Đô và Thánh Viện!"
"Hừ, Long Vân tiểu đội của bọn mới là nhất tiểu đội của Thánh Viện! Đợi đến khi Đông Châu thịnh hội bắt đầu, Long Vân bọn nhất định sẽ đoạt ngôi vị quán quân, đến lúc đó, bọn sẽ là tiểu đội thứ hai tiến đến Trung Linh Châu!"
"Bá Thiên sư phụ, Luyện Thể Thuật của đạt đến thất đoạn , để đến trợ giúp một tay."
--------------------