Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1105: Tự rước lấy nhục
Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:20:54
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dâng món? Dâng món gì cơ chứ?!
Trong lòng ít dấy lên một dự cảm chẳng lành, bọn họ chỉ đành yên tại chỗ, chờ đợi cái gọi là 'mỹ vị' mang lên.
Rất nhanh đó, các thị giả của Sóc Cung lượt bưng lên từng mâm 'món ngon', mỗi mâm đều đậy kín bằng một chiếc nắp tròn, che dung mạo thật sự của món ăn bên trong, khiến cho tất cả đều vô cùng hiếu kỳ.
Ngay khoảnh khắc mâm thức ăn đặt lên bàn, thể chờ đợi thêm nữa mà vội vàng nhấc chiếc nắp tròn lên. Thế nhưng, khi rõ 'món ngon' mắt rốt cuộc là thứ gì, đồng t.ử của bỗng nhiên co rút , gương mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng tột độ.
"Đây là vật báu gia truyền của gia tộc chúng , tại thể ở nơi ?!"
Những khác cũng lượt mở nắp đậy, bên trong bày đủ loại linh bảo linh vật, tất cả đều là những món đồ vô cùng quan trọng của thế lực hoặc gia tộc bọn họ.
Duy chỉ các thế lực do Khung Thiên Học Viện dẫn đầu là mở những món sơn hào hải vị thực thụ.
Môn chủ Tam Thanh Môn, Hạ Minh Chí, trông thấy chiếc nhẫn ngọc khắc văn Bạch Hổ đĩa, sắc mặt liền biến đổi trong chớp mắt. Đây chính là chiếc nhẫn ngọc khắc văn Bạch Hổ mà lão tổ của Tam Thanh Môn vẫn thường đeo bên , cớ xuất hiện tại nơi ?
Lẽ nào... lão tổ gặp chuyện bất trắc ?
mà...
Tại Tam Thanh Môn hề bất kỳ tin tức nào truyền đến? Chuyện rốt cuộc xảy từ lúc nào?
Sắc mặt Hạ Minh Chí biến ảo khôn lường, vội vàng thử liên lạc với các vị trưởng lão của Tam Thanh Môn, nhưng bàng hoàng nhận tin tức thể nào truyền ngoài nữa. Ngay khoảnh khắc , cuối cùng cũng bừng tỉnh ngộ, Sóc Cung chắc chắn dùng thủ đoạn để ngăn chặn liên lạc giữa các gian khác .
Đây rõ ràng là một bữa tiệc Hồng Môn sắp đặt sẵn!
Nhận điều , ánh mắt Hạ Minh Chí đột ngột nheo , gắt gao phóng cái đầy nguy hiểm về phía thiếu nữ đang mặt.
Mà đúng lúc , thứ mà Điện chủ Vô Tung Điện Tôn Hoành Bá mở là một ngón tay đẫm m.á.u mới chặt đứt, ngón tay còn một vết bớt hình xoắn ốc màu đen, khiến Tôn Hoành Bá lập tức nhận chủ nhân của ngón tay là ai.
Ngón tay là của Tôn Minh Nguyên, đứa con trai độc nhất của !
Trong chớp mắt, Tôn Hoành Bá nổi giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn phắt dậy.
Rầm!
"Tiện nhân, ngươi gì con trai của bản điện chủ ?!"
Vân Tranh nhanh chậm, mỉm đáp lời: "Con trai của ngươi là ai? Bản hậu quen , Bản hậu chỉ nhớ chủ nhân của ngón tay chỉ trộm tài vật của Sóc Cung , mà còn nhân lúc đại chiến hỗn loạn, ngang nhiên tác oai tác quái ở Ung Châu Thành, đẩy mấy chục chỗ c.h.ế.t, còn cưỡng hiếp, cướp bóc ít nữ tu! Một thứ súc sinh bằng như , lẽ nào chính là con trai của Tôn lão ngươi ?"
Sắc mặt Tôn Hoành Bá cứng đờ, quả thực dung túng cho con trai càn, nhưng đời vốn kẻ mạnh vua, kẻ yếu chẳng khác nào sâu kiến, cho rằng con trai gì sai cả!
Hắn nheo mắt, trầm giọng gằn lên: "Thả Minh Nguyên , nếu thì đừng trách bản điện chủ khách khí với ngươi!"
Vân Tranh thấy đối với hành vi của con trai mà hề chút ăn năn hối cải nào, khóe môi giật giật đầy mỉa mai.
Nếu mấy hôm Lôi Ngạo phái điều tra mối quan hệ của những nhân vật chủ chốt trong 'Tân Tú Tam Đại Thế Lực', nàng cũng sẽ ba thế lực lớn 'tàng ô nạp cấu' đến mức ! Thật , chỉ cần thái độ của bọn họ trong trận đại chiến đó là đủ để chứng minh bọn họ chẳng khác nào một ổ rắn chuột.
Coi mạng như cỏ rác, ích kỷ tư lợi đến tột cùng.
Giọng điệu của Vân Tranh lạnh như băng.
"Không thả."
"Ngươi!" Tôn Hoành Bá tức đến mức hai mắt trợn trừng, liền định tay tung một chưởng về phía Vân Tranh.
"Cẩn thận!" Bạch Ngọc Ninh đồng t.ử khẽ biến, căng thẳng hét lớn một tiếng.
Vân Tranh vẫn yên tại chỗ, thần sắc điềm nhiên lạnh nhạt, ngay lúc chưởng lực của đối phương ập tới, nàng đột ngột nhấc tay lên nghênh đón.
Hai luồng chưởng lực va , tạo nên một tiếng 'ầm' vang dội.
Thật ngờ, chúng triệt tiêu lẫn !
Sắc mặt Tôn Hoành Bá biến đổi, găm chặt ánh mắt Vân Tranh, dùng linh lực để cảm ứng thử, mà thể dò tu vi của Vân Tranh là bao nhiêu!
Trên nàng pháp khí che giấu tu vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1105-tu-ruoc-lay-nhuc.html.]
Vân Tranh ngước mắt lên, lạnh một tiếng: "Muốn giương oai ở địa bàn của Bản hậu, kẻ bản lĩnh thì cứ việc thể hiện uy phong, còn kẻ chút bản lĩnh nào thì ngoan ngoãn xuống , đừng tự rước lấy nhục."
Tôn Hoành Bá chọc tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Ánh mắt Hạ Minh Chí lóe lên, dám xem thường Vân Tranh nữa, cất giọng như : "Đế Hậu, bày một bữa Hồng Môn Yến thế , bảo chúng thể yên lòng tiếp đây."
Những khác thấy lời , ai nấy đều kinh hãi đến mức hoa dung thất sắc.
"Cái gì! Hồng Môn Yến ư?"
"Lời là ý gì?"
Không ít bắt đầu xôn xao bất an, rối rít cất lời dò hỏi. Thật , bọn họ cũng đoán đôi phần, bởi vì ngay từ lúc 'món ăn' lật mở chân tướng, họ nhận điều chẳng lành.
Bây giờ Hạ Minh Chí chọc thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng, bọn họ lập tức như tìm cầm đầu, đồng loạt lên tiếng hòng củng cố thêm khí thế cho .
Vân Tranh nhướng mày, mỉm đáp: "Là Hồng Môn Yến thì ? Các ngươi chắc?"
"Trước khi yến tiệc kết thúc, bất cứ kẻ nào bước chân khỏi điện, g.i.ế.c tha! Sau khi yến tiệc tàn, Bổn Hậu sẽ cân nhắc xem nên để các ngươi . Đương nhiên, những vị khách quý của Bổn Hậu là ngoại lệ."
Nói đến câu cuối cùng, Vân Tranh đầu về phía các sứ giả của hai lục địa cùng Khấu Viện trưởng và những khác.
Cừu Nguyên Vĩ giận dữ gằn giọng: "Vân Tranh, chúng đến đây là nể mặt Đế Tôn vài phần, ngươi hôm nay bày Hồng Môn Yến, triệt để vạch mặt ?"
Nàng đáp một cách thờ ơ.
"Phải đó."
Mọi : "..." Câu trả lời cũng thẳng thừng quá .
Vân Tranh sắc mặt ngày một khó coi của Cừu Nguyên Vĩ, ánh mắt nàng như dần nhuốm một lớp băng sương, khiến cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nàng lạnh: "Nếu Đế Tôn ở đây, thử hỏi ngươi là cái thá gì? Ngươi ngay cả cơ hội bước chân Sóc Cung của chúng cũng . Nay cho ngươi cơ hội, ngươi hết đến khác giương oai múa võ ở đây, thật sự cho rằng Sóc Cung chủ ?"
Lời đanh thép hùng hồn, cũng khiến câm nín.
Bởi vì sự thật đúng là như .
Nói đến đây, Vân Tranh lạnh lùng liếc mắt bọn họ một cái, giọng điệu bình thản đến đáng sợ.
Vân Vũ
"Tất cả xuống , yến tiệc chỉ mới bắt đầu thôi. Ra ngoài sớm, chẳng qua cũng chỉ là c.h.ế.t sớm mà thôi."
Lời dứt, tất cả chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, ánh mắt Vân Tranh từ vẻ khinh thường ban đầu dần chuyển sang kinh hoàng tột độ.
Bởi vì từ nàng, bọn họ cảm nhận một luồng khí chất của bậc thượng vị gần như y hệt Đế Tôn, thậm chí còn mang cảm giác áp bức hơn.
Giờ phút , một ai còn cho rằng Vân Tranh chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần nữa.
Dù nàng chỉ một đến đây, nhưng mang trong khí thế của thiên binh vạn mã.
Sau khi một xuống chủ vị, nàng nâng ly rượu lên, hết là hướng về phía Khấu Viện trưởng và mời một ly, đó hướng về phía các sứ giả hai lục địa cất lời mời.
Nàng nở một nụ duyên dáng.
"Chư vị cứ tự nhiên."
Mọi : "..." Rõ ràng đây là Hồng Môn Yến, thể tự nhiên như ở nhà chứ?
Những kẻ lúc từng buông lời chế giễu Vân Tranh, trong lòng càng lúc càng thấp thỏm yên, cảm giác như đang đống lửa.
Cừu Nguyên Vĩ, Hạ Minh Chí và Tôn Bá Hoành đưa mắt , thần sắc mờ ám khó dò.
Hạ Minh Chí truyền âm cho hai còn , giọng điệu khẩn thiết: "Nơi ngăn chặn truyền tin gian, e rằng nàng sớm mưu đồ, địa bàn của chúng chắc chắn tấn công. Các ngươi để ý , Vân Bằng và Lôi Ngạo đều mặt! Chuyện bình thường! Tình thế hiện giờ vô cùng bất lợi cho chúng , cứ để mấy 'quân cờ' ngoài dò đường ."
"Được!" Tôn Hoành Bá tán thành, tức giận truyền âm đáp: "Tiện nhân dám chặt một ngón tay của con trai , mối thù Bổn Điện nhất định báo!"
--------------------