Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1097: Có gì mà phải sợ?
Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:20:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày .
Linh thuyền rốt cuộc cũng cập bến bên ngoài Tố Thiên thành, còn Vân Bằng và Lôi Ngạo dẫn đợi sẵn từ sớm, chuẩn nghênh đón đoàn của Vân Tranh.
Dân chúng trong Tố Thiên thành, khi tin Đế Hậu của Sóc Cung sắp đến, ai nấy đều hiếu kỳ mà ùn ùn kéo xem.
Bởi Tố Thiên thành gần Sóc Cung, nên dân nơi đây chịu ảnh hưởng sâu sắc, đối với Đế Tôn cũng như mấy vị Đại Hộ pháp đều hết mực cung kính.
"Thuộc hạ tham kiến Đế Hậu!"
Vân Bằng hai tay ôm quyền, khom cung kính thưa: "Khách điếm chuẩn thỏa, xin cho phép thuộc hạ cử dẫn đường cho chư vị sứ giả."
"Được." Vân Tranh khẽ gật đầu.
Đoàn của Thủ Vân và Dao Quang thị vệ Sóc Cung dẫn đường Tố Thiên thành . Do lượng quá đông, họ sắp xếp ở tại các khách điếm khác . Tất cả khách điếm đều chọn loại thượng hạng, cốt để tránh cho sứ giả hai lục địa cảm thấy thoải mái, cũng là để Khung Thiên mang tiếng tiếp đãi thiếu chu .
Vân Tranh và nhóm bạn đồng hành thẳng khách điếm, mà quyết định đến Sóc Cung một chuyến.
Bên trong Sóc Cung, cảnh tượng tan hoang vô cùng. Ngay cả những linh bảo linh vật dùng để trang trí cũng cạy sạch sành sanh, đến cả linh bảo khảm mặt đất cũng tha, khiến cho nền đất giờ đây chi chít những hố sâu lỗ chỗ.
Vân Bằng thấy mấy Phong Hành Lan cứ chằm chằm xuống nền đất, hai má bất giác ửng đỏ lên.
"Sóc Cung nông nỗi , chỉ do Xích Tiêu Thần Phong Điện và Thiên Tộc nhất mạch giở trò, mà còn một vài thế lực lớn nhỏ khác thừa nước đục thả câu, cướp vô bảo vật của Sóc Cung chúng ."
Nghe Vân Bằng giải thích, Mộ Dận lập tức phẫn nộ khôn nguôi.
"Đây chẳng là thừa cơ cháy nhà mà hôi của ? Hừ!"
Vân Tranh vẻ mặt lạnh tanh, cất lời: "Trước tiên cứ dọn dẹp sạch sẽ, đó gửi thiệp đến từng thế lực lớn nhỏ tiếp tay cho Xích Tiêu Thần Phong Điện và Thiên Tộc nhất mạch. Bảo chúng trong vòng ba ngày, đem trả bộ những thứ cuỗm từ Sóc Cung. Nếu trả, thì cứ bảo chúng đợi đấy, đợi bản Hậu đích đến cửa đòi !"
Vân Bằng và Lôi Ngạo đưa mắt , ánh mắt cả hai đồng loạt sáng rực lên.
Đế Hậu quả nhiên là sợ chuyện! Thật đây bọn họ cũng từng nghĩ đến việc , nhưng vì còn Đế Hậu ở , bọn họ dám tự tiện quyết định.
nay, chính miệng Đế Hậu lệnh, bọn họ thể thoải mái tung hoành .
"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!" Vân Bằng và Lôi Ngạo đồng thanh đáp.
Mạc Tinh đau lòng khôn xiết, cất tiếng: "Nhiều bảo vật như cướp , thật khiến đau đến thắt ruột."
Úc Thu mỉm : "Số bảo vật của Sóc Cung, chắc cũng đủ nuôi cả trăm như Lan ."
Phong Hành Lan: "..."
Úc Thu tiếp: "Tốt nhất là bọn chúng đừng tự giác đem đồ trả , như chúng sẽ cớ danh chính ngôn thuận đ.á.n.h bọn chúng, tiện thể cướp sạch sành sanh cả gia tài của chúng luôn!"
"Ý của Thu ca đấy." Mộ Dận gật đầu tán thành, ánh mắt thoáng vẻ hung tợn, cố vẻ thâm trầm mà : "Người phạm , phạm . Kẻ nào dám động đến Dung ca của chúng , chúng nhất định sẽ vơ vét sạch sành sanh nhà chúng!"
Mấy còn : "..."
Nam Cung Thanh Thanh bật thành tiếng: "A Dận, tài diễn xuất của ngươi cần rèn luyện thêm nhiều."
Chung Ly Vô Uyên nhịn , đưa tay vỗ vỗ lên cánh tay Mộ Dận, khích lệ: "Trong tám chúng , kẻ diễn tệ nhất chính là ngươi đấy. Ráng mà học hỏi , như mới dáng giả heo ăn thịt hổ chứ."
Mộ Dận , chỉ hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy bất phục.
Yến Trầm khẽ thở dài một , đầy bất đắc dĩ: "Thôi đừng nữa, chúng cùng dọn dẹp Sóc Cung cho sạch sẽ ."
Vân Bằng và Lôi Ngạo thì vô cùng ngạc nhiên, cả hai vội vàng lên tiếng: "Mấy công việc dọn dẹp , cứ để của Sóc Cung chúng lo là , dám phiền đến các vị chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1097-co-gi-ma-phai-so.html.]
Phong Vân tiểu đội là bằng hữu của Đế Hậu, cũng là những mà Đế Tôn đặc biệt căn dặn bảo vệ, bọn họ thể để các vị mấy việc chân tay nặng nhọc chứ?
Vân Tranh đáp lời: "Đông thì sức mạnh lớn, chúng cũng vận động gân cốt một chút."
Mạc Tinh , tiếp lời: " , thật chúng cũng xem đây là một hình thức rèn luyện."
Lôi Ngạo và Vân Bằng: "???"
Quét dọn cũng là rèn luyện ?
Chẳng mấy chốc, bọn tường tận thế nào là 'tu luyện quét đất'. Bọn vận dụng linh lực để điều khiển một cây chổi, quét dọn những sỏi đá bụi bặm, động tác vô cùng thành thạo điêu luyện.
Không chỉ , bọn thậm chí chẳng cần vận đến linh lực mà vẫn thể vác phắt lên vai một cây cột tròn to sừng sững, dài ngót nghét sáu mét, đường kính cũng xấp xỉ hai mét, và nặng ba nghìn cân.
Bởi vì cây cột luyện thành từ việc dung hợp một vài kim loại nặng đáy biển, cho nên chỉ chất liệu vô cùng tinh mịn, mà trọng lượng cũng nặng đến lạ thường.
Vân Vũ
Vậy mà bọn khiêng vác trông vô cùng thong dong, chẳng tốn chút sức lực.
Thảo nào thể lực của Phong Vân tiểu đội sung mãn đến thế, tất cả đều là nhờ rèn luyện mà thành.
Vân Bằng và Lôi Ngạo chứng kiến cảnh tượng , trong đáy lòng tức thì dấy lên một cảm giác cấp bách nguy nan, bọn cũng thể chểnh mảng việc tu luyện thêm nữa.
…
Tố Thiên thành.
Đám đông thiên kiêu, dẫn đầu là Vũ Văn Chu và Phượng Nguyên Tiêu, bắt đầu thích thú dạo chơi khắp Tố Thiên thành. Mặc dù tu vi cũng như vật phẩm của tu luyện giả ở Khung Thiên đều kém hơn vài phần so với hai lục địa Thủ Vân và Dao Quang, nhưng điều đáng ngạc nhiên là nơi đây nhiều món đồ lặt vặt kỳ lạ cổ quái.
Là những thứ mà bọn nay từng thấy qua.
Các loại linh khí, phù văn, đan dược, nhiều đến mức kể xiết.
Các thiên kiêu tuy bình thường phần tâm cao khí ngạo, nhưng giờ đây bọn cũng buông lời miệt thị Khung Thiên, bởi lẽ Khung Thiên một Phong Vân tiểu đội. Hạ thấp đối thủ, chính là hạ thấp bản .
Chính vì , bọn cũng cởi mở tấm lòng, thỏa sức du ngoạn và mua sắm khắp nơi trong Tố Thiên thành.
Mấy ngày .
Sóc Cung bèn gửi đến các thế lực lớn nhỏ đang chiếm đoạt tài sản của .
Phần lớn các thế lực đều cung kính trả thứ. Thế nhưng, một bộ phận nhỏ cho rằng lớn mạnh, còn Sóc Cung thì lụi tàn, nên chẳng những giao trả, mà còn lớn tiếng thách thức:
"Một khi đồ tay bọn , thì chẳng lý nào trả . Các ngươi cũng mở to mắt mà xem, Khung Thiên đại lục ngày nay, còn là thiên hạ do Sóc Cung, Xích Tiêu Thần Phong Điện, Thiên Tộc nhất mạch, Hoàng Tộc nhất mạch và Mạch Châu đảo các ngươi định đoạt nữa ?"
"Hề hề, Đế Tôn của các ngươi bặt vô âm tín lâu như , chắc là c.h.ế.t xó nào cũng nên? Sóc Cung còn Đế Tôn, thì bọn còn sợ cái gì nữa?"
"Sóc Cung bây giờ chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, thế mà còn dám gửi đòi bọn trả đồ đạc, phỉ! Trên đời , kẻ mạnh là vua, bọn giờ đây cường thịnh hơn các ngươi, Sóc Cung các ngươi nên điều cúp đuôi , ngoan ngoãn co một xó !"
Toàn bộ những lời đều Lưu Ảnh Thạch ghi sót một chữ. Vẫn còn một vài thế lực thẳng thừng như , mà chỉ bóng gió mỉa mai.
Vân Bằng bẩm báo: “Cửu Cung Tôn, Tam Thanh Môn, và Vô Tung Điện, ba thế lực vốn cũng thuộc hàng tên tuổi tại Khung Thiên đại lục, xem là những thế lực lớn. Khi chúng giao chiến với Xích Tiêu Thần Phong Điện và Thiên Tộc nhất mạch, bọn chúng tuyên bố giữ thế trung lập, vẻ màng thế sự, nhưng sự thật chẳng thế. Bọn chúng ngấm ngầm cử đến khoắng sạch đồ đạc của Sóc Cung chúng .”
Ngừng một thoáng, giọng điệu của Vân Bằng chợt trở nên lạnh lẽo.
"Trận đại chiến những khiến các đại thế lực đó sứt mẻ chút nào, mà còn để chúng hưởng lợi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đủ sức thế các thế lực hàng đầu như Xích Tiêu Thần Phong Điện."
Lôi Ngạo cất giọng lạnh băng: "Bọn chúng chính là đang mát ăn bát vàng, tưởng rằng Sóc Cung chúng hết thời chắc? Bọn chúng sợ là từng qua câu, lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo thì !"
--------------------