Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1087

Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:20:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tông Nhân Vô lý lẽ hùng hồn, khiến Vân Tranh trong phút chốc cũng lặng thinh, chẳng đối đáp .

 

Trải nghiệm và kinh nghiệm tích lũy cả ngàn năm, ít nhiều cũng đủ để luyện một con trở nên điềm tĩnh và chín chắn, nhưng Tông Nhân Vô là một ngoại lệ. Ký ức một sớm bất chợt ùa về, khiến tâm cảnh của đổi , đưa trở thiếu niên hạch linh non nớt thuở ban đầu.

 

Vốn dĩ là hạch linh, mà hạch linh thì sống lâu, một ngàn năm đối với , chẳng qua cũng chỉ như một cái búng tay thoáng qua mà thôi.

 

Có điều, trong kiếp , quả thực học hỏi ít điều.

 

Điều khiến lấy tự hào chính là, dành cả ngàn năm để vươn lên, trở thành một nhân vật cả Khung Thiên đại lục kính trọng nhất.

 

Tông Nhân Vô lồm cồm bò dậy từ mặt đất, lưng vẫn linh hạch màu trắng sữa bám chặt lấy, cả hai đang từng bước dung hợp một.

 

Hắn Vân Tranh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Sư phụ, Tông Nhân Vô với phận là Khung Thiên Thần Toán vì sự an nguy của đại lục mà hy sinh . Ta của bây giờ, chính là hạch linh A Vô của linh hạch Khung Thiên đại lục."

 

"Không nữa ?" Vân Tranh bật , trong đầu bất giác nhớ thiếu niên năm xưa, từng chai mặt van nài nàng rằng: 'Ta nhất định , Sư phụ, cứ cho một mà!'. Khi , còn giở trò ăn vạ, lăn lộn qua mặt đất.

 

Rốt cuộc, nàng vẫn đồng ý.

 

Thuật bói quẻ cũng là do chính yêu cầu học.

 

Thiếu niên A Vô lắc đầu, ánh mắt thoáng hiện nét phức tạp: "Bây giờ mới thực sự thấu hiểu lời từng dạy, Sư phụ ạ, rằng năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao."

 

Nàng khẽ gật đầu: "Ngươi hiểu , cũng uổng công ngươi sống kiếp cả ngàn năm qua."

 

Nói đến đây, Vân Tranh ngước mắt liếc linh hạch màu trắng sữa lưng , vẻ mặt trầm xuống: "Ngươi tiêu hao quá nhiều sức mạnh, chẳng bao lâu nữa sẽ chìm giấc ngủ sâu."

 

Thiếu niên A Vô khẽ gật đầu, như sực nhớ điều gì, vội đưa tay níu lấy tay áo nàng.

 

"Sư phụ, cảm ơn ."

 

"Đợi tỉnh giấc ngủ dài, nhất định sẽ đến tìm , bỏ mặc nữa đấy, còn nữa..." Nói đến đây, ánh mắt thiếu niên khẽ lay động, nỗi băn khoăn trong lòng: "Chỉ mới hơn một ngàn năm trôi qua, tại Sư phụ chuyển thế một nữa? Có xảy chuyện gì ở giữa chừng ?"

 

Khi còn mang phận Tông Nhân Vô, từng gieo quẻ và tính mệnh cách của 'Vân Tranh' vô cùng kỳ lạ, khiến thể nào thấu.

 

Vân Tranh mím môi, lắc đầu: "Trí nhớ của trọn vẹn, thể nhớ ."

 

Nghe , thiếu niên A Vô đành tạm gác những nghi vấn trong lòng, ngước gương mặt thanh tú lên, đôi mắt trong veo sáng ngời nàng chăm chú, tươi rạng rỡ hỏi: "Sư phụ, tiếp theo định ? Đợi tỉnh , còn đường mà tìm chứ."

 

Nàng đáp một câu.

 

"Chủ giới Thần Ma đại lục."

 

"Chủ giới?" Thiếu niên A Vô nhíu mày: "Sư phụ, từ lâu về , chủ giới đó và vốn cùng chung một nguồn cội. thời điểm các vị diện phân tách và sụp đổ, chủ giới ở trung tâm gần như hút cạn bộ sức mạnh linh hạch của ba đại lục cao cấp còn . Cứ thế là đủ , linh khí ở chủ giới đậm đặc đến mức nào !"

 

Nghe đến đây, Vân Tranh khẽ chau mày.

 

Nếu quả thực là , thì Thần Ma đại lục quả là nơi nguy hiểm gấp trăm . Nồng độ linh khí ở Tam Lục là Khung Thiên, Thủ Vân và Dao Quang đủ mạnh , ngờ năm xưa chủ giới gần như hút cạn kiệt sức mạnh linh hạch của chúng...

 

Thảo nào Thần Ma đại lục sản sinh nhiều Thần Ma đến thế!

 

Thiếu niên A Vô đột nhiên : "Sư phụ, sắp chìm giấc ngủ , nhất định giúp bảo vệ Khung Thiên đại lục, hu hu hu, đây là nhà của , thể phá hủy ! À còn tên Dung Thiên Cực nữa, nhất định nhớ băm vằm , ném khỏi Khung Thiên đại lục, để khỏi thấy xúi quẩy."

 

Vân Tranh: "..."

 

Ngay lúc , đôi mắt thiếu niên A Vô khẽ nheo , đột ngột giơ tay chỉ về phía góc khuất, giọng điệu hùng hồn vang lên.

 

"Này! Cái túi vải rách ở đằng , lén lâu như , cũng đến lúc diệt khẩu !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1087.html.]

 

Lời dứt, chiếc túi vải rách nát đang nấp trong góc khuất bỗng nhiên run rẩy mấy hồi, lập tức phóng vút lên cao hòng tẩu thoát, nào ngờ kịp lao ngoài một bàn tay túm gọn.

 

Càn Khôn Đại sức giãy giụa, nhưng vẫn thoát khỏi lòng bàn tay của Vân Tranh.

 

"Một trong Cửu Đại Thần Khí thời thượng cổ, Càn Khôn Đại, là một vật vô chủ, thì đành miễn cưỡng nhận lấy ."

 

"Không!" Càn Khôn Đại cất lên giọng non nớt như trẻ con, nhưng giọng điệu vô cùng quả quyết: "Ta sẽ mãi mãi trung thành với Đại nhân, dù Đại nhân ký khế ước với , vẫn là túi nhỏ của Đại nhân."

 

"Đại nhân là ai?"

 

Càn Khôn Đại rõ ràng mắc cạm bẫy ngôn từ mà Vân Tranh giăng , nó khẽ hừ một tiếng: "Ngươi cần Đại nhân là ai, ngươi chỉ cần ngài là sự tồn tại chí cao vô thượng, độc tôn khắp đất trời !"

 

Vân Tranh gật đầu: "Ừm, nếu ngươi chủ nhân , cần ngươi nữa."

 

"Vậy ngươi còn mau thả ?!" Giọng non nớt đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn, mang theo mấy phần hống hách, nhưng chút gì đó như cáo mượn oai hùm.

 

Vân Tranh lờ lời nó , đưa Càn Khôn Đại cho thiếu niên A Vô.

 

"Đem nó luyện hóa , thể bổ sung sức mạnh bản nguyên cho ngươi."

 

"Ha ha ha..." Càn Khôn Đại tưởng rằng nàng theo lời , bèn kìm mà cất lên tràng ngông cuồng, nào ngờ nửa chừng thì đột nhiên tắt ngóm.

 

Vân Vũ

"Khoan ! Ngươi cái gì?! Ngươi dám bảo luyện hóa !"

 

Chưa đợi Vân Tranh lên tiếng, thiếu niên A Vô cầm chiếc túi vải rách lên tay. Ngay đó, khẽ híp mắt , dùng cả hai tay sức x.é to.ạc một cách bừa bãi, khiến Càn Khôn Đại đau đến mức kêu gào t.h.ả.m thiết.

 

"Đau, đau quá, mau thả !"

 

Ngay đó, thiếu niên A Vô ném Càn Khôn Đại xuống đất, nhấc chân lên, dùng sức giẫm mạnh lên nó mấy cái.

 

Càn Khôn Đại như vỡ tung, gào thét inh ỏi: "A a a! Ngươi đúng là đồ hỗn xược, dám dùng bàn chân thối của ngươi giẫm lên , g.i.ế.c ngươi!!!"

 

Càn Khôn Đại lóe lên một cái thật nhanh, né bàn chân A Vô sắp giáng xuống, bất thình lình từ mặt đất vọt lên. Thế nhưng, mới bay lên nửa đường, nó một chiếc hài nữ khác đột ngột giẫm trúng, khiến nó một nữa dịp tiếp xúc mật với đất bùn. Chiếc túi vốn rách nát xí, giờ đây trông càng thêm t.h.ả.m hại khó coi.

 

"Đừng giẫm lên !!!"

 

Vân Tranh giẫm lên nó, thiếu niên A Vô : "A Vô, Càn Khôn Đại cứ giao cho ngươi. Lát nữa sẽ phong ấn sức mạnh của nó , ngươi thể bắt nó tỳ, hoặc cũng thể luyện hóa nó luôn."

 

Càn Khôn Đại , trong lòng dâng lên một trận kinh hoàng, liền gào lớn: "Không, tỳ, ngươi là đồ nhân loại đáng ghét!"

 

Vân Tranh và A Vô thẳng thừng phớt lờ lời nó.

 

A Vô mỉm gật đầu: "Vâng, thưa Sư phụ, con tự chừng mực."

 

Vân Tranh rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm khôn lường. Càn Khôn Đại xuất hiện quá đỗi kỳ lạ, tựa như kẻ nào đó cố tình sắp đặt.

 

Còn về 'Đại nhân' mà Càn Khôn Đại nhắc tới...

 

Vừa , nàng âm thầm dùng thần lực thâm nhập bên trong Càn Khôn Đại để dò xét ký ức của nó, nhưng phát hiện hình bóng của vị 'Đại nhân' trong ký ức vô cùng mờ ảo, đến cả nam nữ cũng thể rõ.

 

Có lẽ liên quan đến Thần Ma Đại Lục...

 

--------------------

 

 

 

 

Loading...