Những năm qua, chúng   bán đất đai ở quê và tránh xa những    thể nuốt chửng chúng , chuyển đến kinh thành.
Cuối cùng  cũng dám mở sạp bán hàng, dám đối mặt với những kẻ lưu manh. Chính là ngày hôm đó ở tử lao, vì bà mẫu,  cũng dám mạo hiểm.
Từng chút một,  trở thành  mà   từng mong  trở thành.
Ta là con gái của   sinh , nhưng gặp bà mẫu,  mới     như thế nào.
Ta  học bà mẫu, học giống cách bà ấy dạy Vương Viễn và , để dạy cho Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ.
Suốt năm năm,   bao giờ cảm thấy hai đứa trẻ    con ruột của . Suốt cuộc đời ,  sẽ  để bọn chúng  rằng mẹ ruột của chúng  cần chúng nữa.
Nỗi đau khi  cha mẹ ruột  yêu thương,   từng trải qua, và  sẽ  để chúng  trải qua điều đó.
Suy nghĩ đến đây,  siết chặt tay, mặt tối , hỏi: "Triệu đại nhân, ngài  lấy bí mật  đổi lấy gì?"
Hắn lộ  vẻ mặt  chút tội nghiệp, nhưng  nhanh  điều chỉnh  và : "Không đổi gì cả,  chỉ  mỗi ngày đến ăn một bát hoành thánh, quầy của nàng,   đều ăn , chỉ   là  ăn , chẳng lẽ trong lòng nàng đối với   giống với những  khác?"
Đương nhiên là  giống,    là một    cảm xúc,   từng ngủ chung một giường,  còn là  như , nếu    chút cảm giác gì thì    tu  ni cô .
   thể   điều đó,  kiềm chế  đỏ mặt, lạnh lùng đáp: "Nếu ngài  đến thì cứ đến, nhưng  một điểm, nếu một ngày ngài  thể giữ mồm miệng, dù  là một tiểu nữ nhi,  cũng sẽ quyết liều mạng với ngài."
Triệu Thanh Hà đồng ý, đến cũng càng thường xuyên hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-lai-hau-due-cho-tu-tu/chuong-6.html.]
Những lần  đó, hắn  chỉ mang đồ cho Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ, mà còn tìm cơ hội mang đồ cho ,  lúc là một túi bánh táo mật,  lúc là một rổ bánh bao nhỏ, miệng thì  là thấy bà mẫu  mệt mỏi, kính trọng  già, nhưng rõ ràng, đó là những món hôm qua    với bà mẫu,   kiếm  tiền  ăn thử.
Bà mẫu dù  chậm hiểu đến , đến lúc  cũng  hiểu hắn   gì.
Vào ban đêm, khi Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ  ngủ, bà cầm lược giúp  chải tóc,  chải  : "Tóc của nhị nương nhà  đen bóng, vẫn là tiểu cô nương đấy, Triệu công tử đó là  , chỉ cần ngài  đồng ý cho con dẫn hai đứa trẻ về nhà, thì con cứ đồng ý , bà già   cách để sống mà."
Ta  thích  những lời bảo   bỏ bà,  nghiêm mặt , đáp: "Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ đều họ Vương, ngày nào cũng gọi  là 'bà nội',  thật sự  bỏ chúng ? Hơn nữa, quần áo của Triệu công tử mẹ cũng thấy  đấy,     là  chúng   thể mơ ước, mẹ đừng phí sức mơ mộng nữa."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Lần  đến lượt bà mẫu  vui, bà quăng chiếc lược   : "Có chút tiền thì  ? Con vừa   giỏi giang, cưới về nhà là  thể trụ cột, nhà ngài  ban đầu  đồng ý là chuyện bình thường, nếu ngài   lòng với con, tự nhiên sẽ  tranh thủ.” 
“Nếu một chút chuyện nhỏ  mà ngài  còn   , thì chúng  đổi ,  thấy Trịnh bổ đầu cũng  tồi."
Nhìn vẻ nghiêm túc của bà mẫu,   nhịn  , trong mắt bà,  đúng là xứng với thần tiên.
 bà  nghiêm mặt, nắm lấy tay  : "Từ hôm nay, chuyện  một nửa là vì Triệu công tử, một nửa là vì con, năm xưa  bảo con gả là vì  còn cách nào, nhưng bây giờ chúng   sống  , mẹ hy vọng con tìm  một   thích, vui vẻ sống nốt quãng đời còn ."
Bà mẫu   tiếp nữa, nhưng ánh mắt của bà biểu hiện , rõ ràng là cảm thấy Triệu Thanh Hà rất .
Quý nhân nửa kinh thành đều   con rể như , nghĩ   cũng khó,  đang loay hoay     để bà mẫu bỏ ý nghĩ , Triệu gia   đến cửa .
Vẫn là Lưu ma ma, bà  mặc đồ của bà mối,  mở miệng   tươi với bà mẫu : "Nhà bà  hỷ , Trịnh bổ khoái ở cuối phố nhờ  lên đây để cầu hôn,  lấy Liễu Miên cô nương."
Đợi bà mẫu   rót , bà  mới từ từ  rõ ý định: "Liễu cô nương, phu nhân  hài lòng việc cô giữ bí mật, thiếu gia là   kiên định, ngài   chịu trách nhiệm với cô, phu nhân cũng    kẻ ác, nhưng dù  chúng  cũng là phủ Quốc công, dù  lấy thiếp thất cũng  thể lấy quả phụ.” 
“Chỉ cần cô nương chịu đuổi bà mẫu và các con , đổi tên đổi họ, phu nhân sẽ đồng ý nhận cô  phủ, cô cứ yên tâm, trong phủ sẽ lo liệu cho họ."