----
Đợi đến khi mặt trời mọc buổi sáng, nó cho con b.ú đó chạy dọc theo con đường quen thuộc đến siêu thị.
Vào giờ mỗi ngày, chủ nhân sẽ mở cửa kinh doanh.
Nó với chủ nhân rằng nó sinh ba đứa con đáng yêu.
Siêu thị biến mất.
Trong nháy mắt, Điểm Điểm hoài nghi khi sinh vẫn còn yếu nên xuất hiện ảo giác, ngôi nhà ? Ngôi nhà ?
Nó lên thì thấy đỉnh ngôi nhà cũng biến mất.
Thay đó là một đống đổ nát.
Hương vị quen thuộc gió thổi tới, chủ nhân ở đống đổ nát!
Nó đào như điên, chủ nhân đè ép, nó cứu chủ nhân, nhưng mà sức lực của nó quá nhỏ, đào đến móng vuốt đổ m.á.u cũng chỉ đào một chút xíu.
Người , tại ai cứu chủ nhân?
Nó chạy đến quán bún bên cạnh cầu cứu, quan hệ của chủ nhân và chủ tiệm bún , lúc rảnh rỗi họ thường xuyên chuyện phiếm với .
Ông chủ tiệm bún lau nước mắt, đưa cho nó một bát thức ăn.
Nó cần, nó ông giúp cứu chủ nhân.
Nó và chạy về phía tiệm cắt tóc bên cạnh.
Ông chủ tiệm cắt tóc phản ứng khác chủ tiệm bún là bao, nước mắt lưng tròng vuốt đầu nó một đống lời là ý gì, chỉ là chịu cứu .
Điểm Điểm gấp chết.
ngoại trừ gào thét, nó gì cả, cuối cùng cũng đến hỗ trợ – chị Lưu tính tình sống ở bên đường.
Tấm xi măng nặng nề xốc lên từng chút một, chủ nhân ở bên trong, mùi ban đầu nó ngửi đến từ quần áo của chủ nhân.
Chủ nhân đè, thật quá.
Nó về nhà cho con ăn, ở nhà chờ, cho con ăn xong đến siêu thị, nó chạy tới chạy lui, chờ chờ, một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, đợi chủ nhân đợi của chủ nhân đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-81.html.]
Mẹ của chủ nhân mang nó .
Không , chủ nhân về, nó sẽ cả.
Nó mang theo ba đứa con xây nhà trong đống đổ nát.
Mặt trời mọc , đến giờ siêu thị mở cửa, chủ nhân trở về, mặt trăng mọc , vẫn bóng dáng chủ nhân.
Chủ nhân , tại vẫn trở , lẽ nào quên nó ?
Không thể nào, chủ nhân yêu nó nhiều như , chắc chắn là do chuyện gì đó mà chậm, hoặc như du lịch đó, nhiều ngày mới trở .
Đứa con lớn đầy tinh nghịch của nó .
Một chiếc ô tô lao qua, thậm chí thằng bé còn kịp gọi , nó biến thành một đống m.á.u thịt, thể nhỏ bé xé thành từng mảnh.
Điểm Điểm điên cuồng kêu gọi, l.i.ế.m láp một một , đứa bé dường như cảm ứng , chậm rãi nhắm mắt .
Đó là đầu tiên nó hiểu cái c.h.ế.t là gì.
Là tan nát cõi lòng, là sống nữa.
Chủ nhân cũng c.h.ế.t .
"Chủ nhân cô và nhà đưa đến bệnh viện vẫn thể cứu ."
Lương Cẩm Tú cảm giác vô lực giống như khi đối mặt với Bạch Đầu Ông tự tử, cô chỉ là hiểu thú ngữ, chính cô còn cách nào đối mặt sinh ly tử biệt, cô chỉ thể thuật ."
Có nhiều lương thiện luôn quan tâm đến em, nhận nuôi em, chị Lưu , chị cũng , chị đổi công việc , cách nào chăm sóc em, em nguyện ý theo chị ?"
Con trai nhỏ của Điểm Điểm phát tiếng dài, nó dựa sát , cảm thấy cơ thể của dường như đang lạnh dần.
Nó bao giờ thấy như thế .
"Cám ơn chị, trong thời gian vẫn luôn chăm sóc và con trai."
Điểm Điểm tựa hồ ngay cả sức lực đầu cũng còn, nó chị Lưu.
"Xin , thể theo chị, thể rời khỏi chủ nhân."
Nước mắt của chị Lưu sớm chảy đầy mặt:
"Điểm Điểm , cô cũng thể luẩn quẩn trong lòng , nếu chủ nhân của cô còn sống, khẳng định cho phép cô như ."