----
Lương Cẩm Tú sờ sờ đầu mềm mại của cô, cảm thấy thở dài, "Kết hôn xong trông khác hẳn nha, dung quang toả sáng."
Con heo màu hồng thẹn thùng, khuôn mặt hồng đô biến thành màu đỏ thẫm: "Không chị, lẽ em con heo cho sợ hãi .”
Con nhốt nó giá gỗ, buộc nó giao phối với heo đực phát tướng, nếu Lương Cẩm Tú xuất hiện, nó thể kiên trì đến khi chồng đến.
"Đã qua , xem hiện tại em hạnh phúc bao nhiêu. Không hôm nay sẽ gặp em nên chị mang theo quà gì, em mang thai, ăn chút cái ."
Lương Cẩm Tú lấy hai cái túi mang định đồ ăn vặt, xé mở bao bì.
Khi còn bé trong nhà cũng từng nuôi heo, khi mang thai tăng thêm dinh dưỡng, cô nhớ rõ mỗi ngày đều cho nó ăn nước đường đỏ.
Hương vị ngọt ngào nồng đậm cho mắt heo màu hồng phấn sáng lên.
Đại ca heo rừng bá đạo ánh mắt vẫn rời lập tức phát hiện, ôn nhu : "Em thích ăn cái ?”
Con heo màu hồng nỉ non.
“Rất thích.”
Cảm giác tự do , nhưng nó chút thích ứng với thức ăn, nó thích cháo ngô thơm ngào ngạt, khoai lang nấu chín, đặc biệt là tôm cá nhỏ mà khi giao phối, con vì tăng thêm đặc tính dinh dưỡng cho nó mà mỗi ngày đều cho nó ăn.
Thơm quá.
Những ngọn núi đều , ăn lá cây, rễ cỏ, quả dại chua chát còn chín.
Lúc đầu thì , nhưng từ khi mang thai, khẩu vị trở nên đặc biệt lớn, luôn nghĩ đến những món ăn ngon đây khi nuôi nhốt.
Lương Cẩm Tú chủ động : "Thích ăn, chị sẽ cho thêm......”
Anh lớn heo rừng bá đạo lạnh giọng cắt lời cô: "Vợ , cần khác cho ăn.”
Lương Cẩm Tú khẩn thiết : " hiểu tâm tình sủng thê của , nhưng thứ cần mua bằng tiền, cũng thể cướp quầy bán đồ vặt ."
Anh lớn heo rừng bá đạo ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm:
"Nữ nhân, cô đang nghi ngờ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-76.html.]
Lương Cẩm Tú sợ hãi: "Không dám.”
Vợ , đến phiên cô quan tâm.
Phòng cưới của heo hồng trong một hang động giữa sườn núi, bên cạnh là dòng suối nhỏ quanh năm ngừng chảy, uống nước tắm rửa đều thuận tiện.
Tiểu lão hổ Đông Phong đầu ủ rũ ghé cửa động, khi Lương Cẩm Tú tới, kích động thiếu chút nữa : "Oa oa, oa oa.”
"Cứu với, sẽ trở về vườn chuồng và sẽ bao giờ chạy trốn nữa."
Chó của nó, là một con ch.ó đất tự do tự tại, từng thấy ánh đèn neon xinh của thành phố ban đêm, cũng thấy qua gió mát trong núi.
Thì thế giới bên ngoài đặc sắc như .
Chó cổ vũ nó, nhất định tìm cơ hội chạy , núi lớn mới là nhà của nó, nơi đó thỏ rừng khắp núi đồi, thịt thơm, ngon hơn thịt ức gà đông lạnh ở vườn thú nhiều, ăn một tuyệt đối quên .
Chó còn dạy nó giả vờ ngoan ngoãn.
Rốt cục, nó đợi cơ hội.
Trên núi nhiều thỏ, nhưng...Nó đuổi kịp.
Chạy quá nhanh, còn thể quẹo gấp.
Nó trở về, nó tự do ăn thịt thỏ rừng.
Người lạ mặt nhất định là đến cứu nó, nó chính là quốc bảo, động vật quốc gia bảo hộ cấp một.
Đại ca heo rừng bá đạo phía dẫn đường với một ánh mắt lạnh lùng, hề mở miệng. Lão hổ Đông Phong chạy đến một nửa lập tức ngoan ngoãn trở về, bốn chân co quắp xổm xuống, chỉ ánh mắt đáng thương Lương Cẩm Tú.
Nếu tận mắt thấy, Lương Cẩm Tú thật tin, đây là hổ, rõ ràng là một con mèo nhỏ nhu thuận.
Lương Cẩm Tú tò mò lớn heo rừng bá đạo: "Anh đánh nó?”
Anh lớn heo rừng bá đạo hừ lạnh một tiếng: "Nó đáng để tay.”
Heo rừng cấp gặp nó thì giật , tuy rằng lão hổ mất tích nhiều năm, nhưng những đồn đại về chúng nó vẫn còn, cũng chúa sơn lâm hung mãnh thế nào.
Em trai heo rừng tranh thủ thời gian cảnh báo gọi , đó, cẩn thận từng li từng tí vây quanh còn động thủ.