----
Chỉ thôi đủ, nó còn dùng hành động, Cát Tường để móng vuốt lên đầu, sức mà lắc đầu.
Gấu con vô cùng nghịch ngợm, mỗi sống cùng chúng, cảm giác như tổn thọ mấy tháng..
Du khách nhao nhao giơ điện thoại di động chụp ảnh.
Cát Tường già, đáng yêu như gấu con nữa, nhưng vẫn đáng yêu theo kiểu khác .
Lãnh đạo vô cùng nghiêm túc bày tỏ: “Được, chúng sẽ xếp cho cô một chỗ ở riêng, đó bảo nhân viên đưa cô xem, ở cũng .”
Cát Tường cũng đồng ý, nhưng suy nghĩ một lát, im lặng lắc đầu: “Không cần , già , ở chỗ nào cũng thôi.”
Ở nhà lớn là đón tiếp khách tham quan, vòng vòng cho xem, nó sống hơn nửa đời , quá mệt mỏi, giờ nó yên tĩnh.
Tiểu Bạch nhất thời nóng nảy, vất vả lắm mới cơ hội, thể nào bỏ qua cơ hội , : “Cát Tường, cô ở chỗ nào, hoặc là yêu cầu gì khác thì cứ , chúng vĩnh viễn ủng hộ cô mà.”
Cát Tường nháy mắt mấy cái: “Cái gì cũng ?”
Tiểu Bạch dám trả lời, về phía lãnh đạo như .
Lãnh đạo sảng khoái: “Cái gì cũng , cô , mặc kệ là chuyện .”
Đối với cống hiến của Cát Tường, ban lãnh đạo vẫn vô cùng áy náy, thời đại đặc biệt, đành để Cát Tường lượt sinh con, bây giờ già , bọn họ trách nhiệm, cũng để Cát Tường an hưởng tuổi già.
Cát Tường cúi đầu thấp, thấp đến chạm bụng, giống bánh trôi,yếu ớt : “, rời khỏi nơi .”
Tất cả đều nghĩ tới Cát Tường sẽ một câu như , họ cũng hiểu?
Muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-346.html.]
Nhân viên chăm sóc vô cùng ngạc nhiên, khó hiểu : “Cát Tường ?”
Đôi mắt ánh sáng của Cát Tường bỗng chốc sáng lên: “, rừng xem.”
Con cho nó vô đãi ngộ , nhiều thích nó, nó cũng thích những con gấu trúc khác, chúng là quốc bảo của đất nước , nhưng chúng sắp quên mất nơi chúng vốn dĩ thuộc về.
Thế hệ gấu trúc bây giờ chắc cũng chẳng mấy con nhớ rõ nguồn gốc của chúng, chỗ chăm sóc, sở thú mới là nhà của chúng. Cát Tường giống thế.
Bà nội của nó, sinh trong rừng trúc xanh biếc trong trẻo, bà , mỗi khi gió gió đưa những cành trúc đung đưa, như những làn sóng màu xanh lá.
Bà còn , tre trúc tươi, vướng những hạt sương sớm, mang theo mùi thơm của bùn đất.
Không khí trong rừng trúc lúc nào cũng ẩm ướt, sương mù trắng nhàn nhạt lượn lờ, dòng suối trong suốt bao giờ ngừng chảy, nhiều gấu trúc gặp chạy nhảy thoải mái, sợ gặp sói hổ.
Chân của nó móng tay sắc bén, chân vô cùng mạnh mẽ, thể leo lên cây nhanh.
Mà nhà của chúng, là hang động nhân tạo lồng sắt, mà là hang cây rỗng ruột, hoặc tảng đá khổng lồ.
Cát Tường cũng như thế nó lớn lên thật nhanh, đó nó đứa con đầu lòng, cũng giống như , nó nhịn ăn nửa tháng, lúc ôm đứa con, cảm giác nhiệt độ của con, do là ban ngày chút ấm, nên nó ôm chặt lắm, đến đêm gió lạnh nổi lên, nó sẽ ôm con chặt hơn một chút.
Nhìn những con gấu trúc bây giờ, đừng là chăm sóc như nó, nếu chăm sóc nào giúp đỡ, chắc nó sẽ đó chờ c.h.ế.t thôi.
Từng đứa từng đứa lớn lên, đó cũng rời , nó cũng già , tại , gần đây nó thường xuyên nhớ tới khi còn bé.
Nhớ tới , nhớ tới bà nội, nhớ tới ngôi nhà thật sự của gấu trúc mà bà nội – khu rừng trúc nó từng thấy qua, nhưng bao giờ quên.
Bây giờ bầu khí yên tĩnh đến đáng sợ, nếu như hành khách đang hiểu chuyện gì đang xảy thì là chuyện thể nào.
Ở độ tuổi của Cát Tường, năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã, nếu như cho nó trở về tự nhiên, cũng giống như để cho một già hơn 90 sống một , sợ là sống vài ngày.
Người chăm sóc lắc đầu trong vô thức.