----
"Mày đói , ăn gà ?"
“Chiêm chiếp, chiêm chiếp, chiêm chiếp, chiêm chiếp, chiêm chiếp.”
Nhìn thấy bà cụ lụi cụi về phía chuồng gà, chị đại bàng bất lực đưa mắt xung quanh thì thấy bếp lò một nồi nước.
Nó đây là thứ gì. Con thích ăn thực phẩm nấu chín, cả nước cũng đun sôi mới uống .
Lúc mới hạ xuống sân, chị đại bàng thấy bà lão đang loay hoay thổi lửa đun nước. Nghĩ đến đây nó cần gì .
Nó dang rộng đôi cánh dài hai mét nhắm về hướng bếp lò và quạt mạnh!
Về sức gió thì bằng máy sấy tóc nhưng tác dụng diện rộng.
Một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên!
Bếp đun nước chức năng chống gió bằng hệ thống nắp lò, nhưng ngọn lửa trong bếp vẫn vì sức gió mà lao xao. Ấm đun nước bếp rung lắc như động đất, nếu bên trong đầy nước thì bay từ lâu .
Bếp nấu nước may mắn hề gì nhưng tro than thì như .
Từng tầng bụi tro xám lơ lửng cuồng trong trung, như đang nghênh đón bà lão cầm gà về.
Bà lão mặt dính đầy bụi, đen kịt như than: "...”
Kim điêu: "Chiêm chiếp, chiêm chiếp, chiêm chiếp.”
“Không cần cám ơn. Ngày nếu cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng thể đến vườn cây ăn quả tìm .”
Tạm biệt bà cụ, chị đại bàng đang định tìm mới để giúp đỡ thì một con quạ nhỏ rơi từ trời xuống.
Quạ thông nhỏ cánh chim còn mọc đủ lông, bay đến gần như kiệt sức.
“Chiêm chiếp, mau tìm , bắt mất .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-276.html.]
. . .
Lương Cẩm Tú vác lên ném ghế , bên trong đó còn một cô gái trẻ cũng lâm tình cảnh như .
Nhìn thấy cô, cô gái hoảng sợ kinh ngạc cho rằng lầm, cô hỏi: "Lương… Người dẫn chương trình Lương, cô cũng bắt thế?"
Trường hợp như thế mà gặp hâm mộ, đúng là chuyện lạ thật.
Lương Cẩm Tú khổ sở: " , thật trùng hợp.”
Hai lúc đều còn sức để cử động, giọng cũng vì thế mà mảnh hơn cả sợi tơ. Cũng may bọn buôn sợ va chạm sẽ ảnh hưởng đến giá cả nên cố ý để hai ở cùng một chỗ để cùng giám sát.
Người đàn ông trung niên lái xe cải trang thành một nông dân, khi xác nhận xung quanh chú ý, ông nóng lòng về phía Lương Cẩm Tú.
Người phụ nữ trung niên đắc ý : "Thế nào? là một đơn hàng lớn ? Chúng nhất định tìm một cam lòng bỏ tiền .”
"Không sai."
Người đàn ông trung niên mạnh mẽ gật đầu, đưa tay chạm Lương Cẩm Tú: " sẽ gọi điện cho lão đại . Thật đáng tiếc khi đơn hàng như bán về nông thôn với mục đích sinh đẻ."
Lương Cẩm Tú gần như cắn lưỡi, bất lực bàn tay dính đầy đất trong kẽ móng đang tiến gần đến n.g.ự.c cô.
Giờ phút , cô cuối cùng cũng hiểu thế nào tuyệt vọng, thế nào là xâu xé.
Lương Cẩm Tú chằm chằm mắt đàn ông: "Cút ngay.”
Cũng may, phụ nữ trung niên hung dữ đẩy đàn ông : "Ông tính gì ?"
Người đàn ông cợt nhả: "Sờ vài cái thì nào? Chẳng ảnh hưởng gì , đến lúc giao hàng cứ cam đoan là một cô gái còn trong trắng thì sẽ ảnh hưởng đến giá cả."
Người phụ nữ trung niên giơ tay tát ông một cái: "Nếu ông dám chạm phụ nữ khác mặt , sẽ đánh c.h.ế.t ông, cái thứ khốn nạn!”
Không gian trong xe nhỏ hẹp, đàn ông chỗ nào để trốn chỉ đành ôm lấy đầu. Ông đánh mấy cái liền mất hết kiên nhẫn, trở tay tát : “Đừng nghĩ thế là xong, gan thì tiếp , ông đây mặc kệ tật của bà."
Người đàn ông xuống tay thật nặng. Chỉ với một cái tát mà mái tóc của phụ nữ bung , nửa bên mặt thì sưng tấy.
Người phụ nữ trung niên hét lên như con lợn chọc tiết, nhào tới dùng cả tính mạng mà cào cấu.