Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-07-11 13:48:03
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Gấu đen nhỏ ha ha, do dự một chút, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Trịnh Phương từ bỏ: “Số tiền còn con định gì?”

Gấu đen nhỏ chỉ hai phần còn , đó chỉ Trịnh Phương.

Hai phần còn nó đưa cho Trịnh Phương, Lương Mộc Lâm và Lương Cẩm Tú.

Trước giờ từng ai dạy nó điều .

nó giống như một đứa trẻ đầu tiên kiếm tiền, khi tự thưởng cho xong xuôi, phần còn đều dành để báo hiếu cha .

Trong lòng như dòng nước ấm chảy qua.

Hai mắt Trịnh Phương đỏ hoe, bà đại bàng và cú nhỏ, nghẹn ngào nức nở:

"Đại bàng, cú nhỏ, hai đứa đang ở ?"

Đại bàng và cú nhỏ: "..."

hai đứa đáng tin cậy, đau lòng cũng vô ích.”

Trịnh Phương ôm đầu gấu đen nhỏ, lóc :

“Con đúng là ! Mẹ hứa sẽ đụng đến tiền của con, một xu cũng , dùng tất cả tiền đó để mua mật ong." 

Gấu đen nhỏ ôm lấy cổ Trịnh Phương, vuốt ve một cách trìu mến.

Cú nhỏ: “...”

Nó cũng là một kho báu đó!

Cú nhỏ bất đắc dĩ rút một xấp tiền, ném cho Trịnh Phương.

Chị đại bàng đúng cũng vô cùng hào phóng, xem tiền như rác, đưa bộ tiền của cho Trịnh Phương.

Trịnh Phương nhận lấy bộ và nhắc nhở:

"Đây là tiền thanh toán mặt bằng và phí sử dụng máy tính bảng hàng tháng."

Cuối cùng cả một rổ tiền lớn chỉ còn một ít tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-217.html.]

Chỉ một chiến thắng thực sự - Trịnh Phương, đầu gia đình, cũng là kiếm nhiều tiền nhất!

Lương Cẩm Tú quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình, thể để tiếp tục như thế .

Có lẽ sẽ ngày càng nhiều khách du lịch đến đây.

Khi quá nhiều đến thì chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề, Lương Cẩm Tú cũng lo lắng ba con vật, mặc dù là động vật, đáng tin cậy lắm nhưng bọn họ đơn thuần.

"Hôm nay trong lúc đang thu tiền, em trai suýt một du khách tóm lấy cánh."

Lương Cẩm Tú thẳng vấn đề: "Sau phép biểu diễn nữa."

Cô chỉ thể thuê một ngôi nhà ngắn hạn cho ba con vật ở đây, điều kiện để xây dựng một môi trường đủ rộng như một sở thú, đặc biệt là gấu đen nhỏ, bây giờ nó còn nhỏ, mập mạp, dễ thương, ai cũng thích, nhưng khi nó lớn lên, nó sẽ trở nên khổng lồ, thể nặng từ 180kg đến 220kg.

Núi rừng mới là nơi thuộc về nó.

Lương Cẩm Tú thành khẩn :

“Về vẫn thể đến đây bất cứ lúc nào, nếu rảnh cũng sẽ lên núi thăm .”

Trịnh Phương lập tức cảm thấy tiền trong tay còn ý nghĩa gì nữa, bà cố tình lừa tiền vì nghĩ dù gì bọn họ cũng tiêu, càng sợ sẽ cướp mất.

Về cơ bản bà chăm sóc ba đứa nhỏ cũng giống như chăm sóc con , tiên bà sẽ chặt thịt tươi mà cục lâm nghiệp gửi tới cho đại bàng thành từng miếng ăn.

Nói đến tình cảm, bà chắc chắn là tình cảm sâu sắc nhất.

Trịnh Phương rưng rưng nước mắt : “Cú nhỏ, con cần .”

Cú là loài hung dữ, vẫn thể sống trong vườn trái cây.

Lương Mộc Lâm đột nhiên giơ tay: " nghĩ bây giờ chúng rào vườn trái cây ."

Vườn cây ở lưng chừng núi, chỉ một hàng cây gai trồng ở một bên lề đường, còn gì.

Lúc ở đây hầu như nhà nào cũng vài cây ăn trái, vì thế chuyện ăn trộm trái cây, nhưng bây giờ khác, vòng từ bên giống như Lương Cẩm Tú .

Cách chỉ phòng quân tử chứ phòng tiểu nhân.

Ba trong thời gian ngắn thể rời , bời vì dù biểu diễn cũng sẽ đến xem náo nhiệt, hái trái cây thì thành vấn đề nhưng sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Lương Cẩm Tú gật đầu, thở dài buồn bã.

Cô cũng đang nghĩ đến điều .

Tạm thời chỉ thể tiến hành từng bước một, hôm khác còn đến cục lâm nghiệp để báo cáo tình hình.

Loading...