----
Cho nên Mi mi đúng, nó thực sự là chủ nhân của ngôi nhà .
Mà con trai của ông lão chịu chấp nhận sự phán quyết , cho nên gây náo loạn tòa, vì kết án ba năm tù vì tội gây rối trật tự tòa án.
...
Việc đầu tiên cần khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc chính là cho hai tổ tông ăn.
Nó lớn nhanh, hầu như mỗi ngày là một hình dạng khác , bộ lông bông xù nhưng thưa thớt trở nên dày hơn, đương nhiên là cảm giác thèm ăn cũng tăng lên.
Chú chim quạ thông nhỏ nhảy lên tổ chim, tò mò thế giới mới, khi thấy Lương Cẩm Tú, nó lập tức kêu lên: "Mẹ ơi, con đói. Mẹ ơi, cho con ăn nhanh ."
Vẫn là bột ngô ngâm trong nước sôi như cũ.
Lương Cẩm Tú cảm thấy đến lúc thiết lập quy tắc, khi cả hai ăn xong, cô đặt một thùng rác tổ chim, nghiêm túc : “Lần nếu ị thì cứ ở trong .”
Hai con chim con đồng thời nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: “Mẹ ăn gì?”
Lương Cẩm Tú hít sâu một : “Mẹ nữa, ăn phân chim, cũng sẽ lau m.ô.n.g cho mấy đứa nữa, nhớ kỹ ?”
Hai con chim nhỏ cảm nhận giọng điệu gay gắt của cô, sợ hãi đến mức bám lấy , một con vội vàng đầu và bằng giọng như sữa:
“Nhớ kỹ , ăn phân. Đợi khi con trưởng thành con sẽ bắt sâu bọ cho ăn.”
Lương Cẩm Tú:
“Đợi mấy đứa trưởng thành .”
Cho dù như thế nào chăng nữa thì tất cả cũng đều đang về lòng hiếu thảo.
Vào buổi chiều, một đến xin giúp đỡ.
Bà nội Trương từ thành phố trở về quê hương để nghỉ hè, còn cháu trai quý giá của bà, Tiểu Tinh Vũ chỉ mới mẫu giáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-168.html.]
Tiểu Tinh Vũ mặc bộ đồ nhỏ màu vàng kem, trong tay đang ôm một chú cho con mới một tháng tuổi, bước loạng choạng, lúng túng : “Chị ơi, vịt vịt đang bắt nạt con ch.ó con của em, chó con của em đánh vịt vịt, chị đánh vịt giúp cho con với.”
Lương Cẩm Tú sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại của : "Được , chị giúp em đánh vịt vịt.”
Bà nội Trương mỉm rạng rỡ, dường như sợ hù dọa đến đứa cháu yêu quý của , giọng của bà vô cùng nhẹ nhàng và ôn nhu: “Mau cảm ơn chị .”
Tiểu Tinh Vũ ngoan ngoãn lời: “Chị, chị.”
Trẻ em giống như sự ngây thơ ban đầu ở thế giới , thể hóa giải tất cả thế giới hỗn loạn.
Tâm trạng của Lương Cẩm Tú khá hơn: "Chúng thôi, dẫn đường."
Bà nội Trương bế cháu trai cùng với con ch.ó của bé lên và xin : "Cẩm Tú, bà xin vì gây rắc rối cho cháu.”
Kể từ khi Lương Cẩm Tú thể hiểu tiếng động vật, bảy tám cô dì trong thôn cô sắp hàng lượt đến tìm cô.
Kỳ thực cũng gì nghiêm trọng, chủ yếu là vì tò mò những gì mà vật nuôi trong nhà , đó Trịnh Phương trịnh trọng tuyên bố trong nhóm WeChat rằng:
[Ai gây rắc rối cho con gái bằng những chuyện nhỏ nhặt như thì sẽ đưa danh sách đen.]
Lương Cẩm Tú mỉm : "Hiện tại con đang rảnh rỗi, bà chuyện gì ?"
Bà nội Trương vẫn cảm thấy , nếu do cháu trai của bà, thì bà tuyệt đối sẽ phiền cô.
Cách đối xử cao nhất đối với một con búp bê từ thành phố nghỉ hè ở nông thôn lẽ chính là một nhóm động vật nhỏ.
Bà nội Trương mua một con ch.ó con, đổi với hàng xóm lấy một con cừu non và một con vịt đủ thông minh để trông nhà.
Cậu cháu trai vui vẻ quơ tay múa chân, mỗi khi ngoài thì tay trái của sẽ dắt theo một con cừu, tay ôm một chú chó con, vịt thì theo phía , giống như đội quân hàng hải vây quanh, vô cùng uy phong lẫm liệt.
Lúc đầu thì chuyện đó cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng bắt đầu từ ngày hôm , hiểu vì lý do gì mà con vịt cứ cạp cạp con ch.ó con.
Con chó nhỏ rú lên đau đớn.
"Thằng bé yêu chó con nhất, thấy chó con lóc, thằng bé liền đuổi vịt khắp sân. Kết quả là khi sắp đuổi kịp thì vịt tóm và xoắn ống quần."