Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 9: Cinderella 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:05:32
Lượt xem: 505

Xung quanh vang lên tiếng cười chế giễu.

Tôi nghe thấy lời mỉa mai trong đám đông.

"Con ngốc nào đến đây vậy, thần chú không phải niệm như thế."

"Thật tiếc cho cây đũa phép lông phượng trong tay cô ta, sao lại chọn một kẻ ngốc như vậy làm chủ nhân!"

"Chậc, đó thật sự là cây đũa phép lông phượng sao? Biết đâu làm từ cỏ đuôi chó đấy."

Hỏng bét!

Tôi quên mất Charlotte, chị kế trong nguyên tác, là một kẻ ngu ngốc từ đầu đến chân.

Không chỉ xấu xa, mà còn là phế vật về pháp thuật.

A~ Thật muốn lập tức xông vào phòng ngủ của hoàng tử, lấy chiếc vương miện pha lê, khôi phục lại pháp thuật của tôi!

Đến lúc đó sẽ cho lũ nhiều chuyện này thấy sự lợi hại của Huyền Tông phương Đông chúng tôi!

...

Hậu quả của việc thể hiện khi thực lực không đủ là: Tôi và Cinderella bị dạy dỗ cùng nhau.

Lillian vung cây đũa phép!

Một cơn gió mạnh cuốn qua nhà ăn, tôi và Cinderella xoay tít dưới trần nhà, vô số đĩa bát, thức ăn thừa cuộn chúng tôi lại...

Nhét vào miệng chúng tôi!

"Lũ vô giáo dục! Bổn tiểu thư sẽ cho mấy người ăn no."

Lillian cười kiêu ngạo và ngông cuồng.

Tôi và Cinderella xấu hổ trước mặt toàn trường.

Cho đến khi nghe thấy có người hét lên "Hoàng tử điện hạ giá lâm" thì bữa trưa thảm khốc mới kết thúc.

Bá tước tiểu thư hạ cây đũa phép xuống, tôi và Cinderella ngã dập xuống đất.

Tôi bị trật chân.

Cinderella ngã lên người tôi, lại không sao.

Nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong mắt Cinderella, hai chiếc răng nanh trở nên nhọn hoắt... Tôi vội vàng ôm lấy cô ta, vuốt ve đầu cô ta an ủi.

Nếu cô ta nổi m.á.u điên, cả nhà ăn sẽ ngập trong m.á.u đấy!

...

"Hoàng tử điện hạ giá lâm!"

Tiếng bước chân vang lại gần, tôi cúi đầu: [Kế hoạch của mẹ Ella coi như phá sản rồi.]

Bà ta luôn mong tôi mặc váy đẹp, gặp gỡ hoàng tử trong lễ khai giảng.

Nhưng lần đầu gặp mặt, đôi mắt xanh của hoàng tử điện hạ lại phản chiếu hình ảnh của một cô gái luộm thuộm đầy đậu Hà Lan và khoai tây nhuyễn.

Chẳng thể thảm hại hơn được nữa.

Khi đi lướt qua, hoàng tử mặc đồng phục bảnh bao mỉm cười hỏi: "Hai vị tiểu thư xinh đẹp, hai người cần giúp đỡ không?"

"Rất cần." Tôi không khách sáo dừng bước, nhân cơ hội bị trật chân, ngã thẳng vào lòng anh ta: "Ôm tôi đi!"

Quần áo dơ bẩn của tôi làm bẩn bộ đồng phục trắng tinh của anh ta.

Nhưng hoàng tử điện hạ cao quý lại không mảy may quan tâm, anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Rất hân hạnh."

Khi hoàng tử ôm tôi rời khỏi nhà ăn, tôi nhìn thấy Lillian tức giận đến run người.

Ánh mắt cô ta độc ác, miệng nhép với tôi: [Ta sẽ không tha cho cô đâu!]

9

Bên hồ nước lấp lánh, tôi và hoàng tử ngồi cạnh nhau.

Một tiếng trước, anh ta đã dùng thuật trị liệu chữa khỏi chấn thương ở chân cho tôi.

Tôi diện bộ váy lộng lẫy nhất để tới buổi hẹn hò với chàng.

"Tiểu thư Charlotte, đôi mắt của cô thật mê hoặc."

Hoàng tử Austin với đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn tôi, mái tóc vàng óng ánh dưới nắng tựa như phát sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-9-cinderella-4.html.]

Chàng trai trẻ tuổi vừa anh tuấn lại cao quý, cử chỉ tao nhã lịch thiệp, đúng chuẩn hình tượng thần linh cao quý trong phim ảnh nước ngoài.

"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy mình đẹp hết chỗ chê."

Tôi mặt dày cười toe toét đáp lời.

Austin nghe vậy khựng lại, sau đó phì cười, bờ vai rung lên, nụ cười thật sảng khoái.

Chắc chắn anh ta đang nghĩ tôi là một cô nàng ngốc nghếch xinh đẹp. Nhưng anh ta đâu biết rằng...

Cô nàng ngốc nghếch xinh đẹp này vừa trộm đồ của anh ta!

Tôi chắp tay sau lưng, nắm chặt chiếc chìa khoá vừa cuỗm được từ thắt lưng anh ta.

Có nó rồi, tôi có thể lẻn vào phòng ngủ của anh ta, lấy Vương miện Pha lê.

...

Cinderella dường như rất không hài lòng khi tôi đi hẹn hò với Hoàng tử, cô ta giận rồi. Tôi quyết định sẽ nấu vài món ngon để dỗ dành cô ta.

Cốc cốc cốc ---

Ban đêm, tôi gõ cửa phòng Cinderella.

"Là chị, Charlotte đây."

Không có tiếng trả lời, tôi mặt dày đẩy cửa bước vào.

"Em yêu, xem chị mang gì cho em này?"

Tôi xách theo một đống đồ ăn, chuẩn bị chúng mất một đống thời gian của tôi đấy.

Gà Cung Bảo, cá nấu cay Tứ Xuyên, sườn nướng thì là và bánh bí đỏ, thêm cả một chiếc bánh phô mai dâu tây ngọt ngào mà không hề ngấy!

Không có khó khăn nào mà một bữa ăn ngon không giải quyết được! Đặc biệt là những món ăn phương Đông thơm ngon của chúng ta~

Phòng trống không!

Tôi thầm kêu lên "không ổn rồi", bên ngoài tối om, cô ta có thể đi đâu được chứ?

Trận pháp trừ tà của ngài Hiệu trưởng vẫn chưa được thiết lập xong, nếu lúc này cô ta thả con quỷ trong tâm hồn ra ngoài... Hậu quả sẽ khôn lường!

"Chị~"

Đang lúc tôi đứng ngây người ở cửa, một giọng nói lạnh lẽo và mập mờ đột nhiên vang lên bên tai.

Toàn thân tôi run lên, lông tơ dựng đứng cả lên!

Tôi gượng cười, chậm rãi quay đầu lại.

Cô gái đứng cách tôi chưa đầy một gang tay, đang cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.

Khuôn mặt cô ta trắng bệch đến gần như trong suốt, đôi đồng tử đen láy như hai xoáy nước, muốn hút hồn người ta vào trong! Mái tóc đen dài xõa xuống, hàm răng nanh sắc nhọn dùng để hút m.á.u lộ ra không chút che giấu.

Rầm ---

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô ta.

Trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp, chỉ còn lại tôi và cô ta.

Màn đêm dày đặc nhưng không sánh được với bóng tối trong mắt cô ta, cô ta nhìn tôi với vẻ thèm thuồng, ánh mắt dai dẳng như đang l.i.ế.m láp khắp người tôi.

"Đói quá chị ơi~" Giọng cô gái mơ hồ.

Thôi xong rồi!

Đây là đang ám chỉ điều gì?

Muốn ăn thịt tôi sao?

Đột nhiên, cô ta đè nửa người lên tôi: "Chị, ôm em~"

Tôi đang xách đồ ăn, không chịu nổi sức nặng liền bị đè xuống đất.

Cô nàng bệnh kiều dễ dàng lật tôi lại, cứ như tôi là một con cá khô bị con mèo đuổi theo vậy.

Cô ta l.i.ế.m môi, ngửi ngửi khắp người tôi, tôi sợ đến run cầm cập, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Ngay khi tôi nghĩ mình sắp bị ăn thịt, cô ta đột nhiên nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt ngây thơ, nũng nịu: "Chỉ vậy thôi mà đã khóc rồi sao?"

"Đừng sợ, đừng sợ." Cô ta nhỏ giọng an ủi: "Sẽ không có ai bắt nạt chị nữa."

"Chị, em sẽ bảo vệ chị. Mãi mãi!"

...

Loading...