Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 8: Hết Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:12:54
Lượt xem: 757
[A a a a a, tôi khóc òa rồi!!!]
[Hồi sinh rồi!!! Hu hu hu, cảm động quá...]
[Trời ơi, cuối cùng cũng gặp lại Đường thần và Thần Ẩn đại nhân rồi! Còn có ông nội Tống, còn có Tiểu Anh!]
[Đoan Mộc Thanh của tôi, Đoan Mộc Thanh của tôi, lúc cậu ấy c.h.ế.t mới mười tuổi thôi!]
[Bạn cùng phòng tôi! Cô ấy kích động quá, vừa khóc vừa nốc hết nửa chai nước hoa còn lại! Trời ơi, may mà dị năng của tôi là Bàn Tay Hoa Đà!]
[Hu hu hu, phát ra tiếng nổ chói tai đầy phấn khích, sung sướng, hạnh phúc!!]
[A a a a! Tôi kích động quá cầm cây chổi lông gà quét khắp nhà, thật muốn mình cũng được tham gia trận chiến này!]
[Xông lên! Bảo vệ bảo vật quốc gia!!!]
[Một thân chinh chiến ba nghìn dặm, một kiếm từng chặn triệu quân! Xông lên——]
Tạ Đường tay cầm gậy bóng chày chiến đấu bên cạnh tôi.
Cậu ấy vung gậy, quả bóng chày bốc cháy ngọn lửa bạc xoay tròn bay ra, con quỷ quái bị đánh trúng lập tức bị đóng băng, sau đó vỡ tan thành từng mảnh.
Thần Ẩn nhướng mày: "Nữ thí chủ, dạo này khỏe chứ?"
Vô số chuỗi hạt Phật giáo tung bay giữa không trung, những tín đồ mang lông chim lao xuống bị đánh trúng, kêu gào thảm thiết rồi rơi xuống hóa thành tro bụi.
Vừa đánh nhau, tôi vừa nghẹn ngào nước mắt: "Lúc đó, cậu... Cậu nhất định rất đau..."
Ở phó bản trước, Thần Ẩn vì cứu Đoan Mộc Thanh mà bị xẻ thành hai nửa!
Thần Ẩn chỉ khẽ cười, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Cái thân xác tàn tạ này sao? Chỉ là ngũ uẩn hợp lại mà thành, không đáng để lưu luyến. Đáng để lưu luyến... Là cậu."
Vì khi triệu hồi quốc bảo đã tiêu hao rất nhiều khí, cánh tay trái lại bị thương nặng, động tác của tôi trở nên chậm chạp hơn.
Bách Lý Thanh Phong chắn móng vuốt sắc nhọn của quỷ quái cho tôi.
Bách Lý Thanh Phong và Bách Lý Hạo Nguyệt đồng thanh chế nhạo: "Lý Khả Ái, mới mấy ngày không gặp, thân thủ của cô kém đi rồi đấy!"
Thanh Phong thổi sáo, Hạo Nguyệt gảy đàn.
Giai điệu hóa thành sóng âm, đánh bay hàng chục tín đồ mang lông chim.
Xuân Nhật Anh chống nạnh, đắc ý nói: "Lý Khả Ái, lại đây với tôi, có muốn tôi bảo vệ cô không?"
Hoa anh đào màu hồng bay múa, quấn lấy quỷ quái đang đuổi theo.
Quỷ quái phá vỡ sự giam cầm của cánh hoa, lao về phía cô ấy.
Tiểu Anh che miệng, chạy trốn ra sau lưng ông nội Tống: "Shimatta! Thuốc độc của tôi chỉ có thể uống, không thể bôi ngoài..."
Ông nội Tống vỗ trán: "Đứa nhỏ ngốc này..."
Đoan Mộc Thanh cười khúc khích: "Chị Khả Ái, lại gặp nhau rồi. Chị phải bảo vệ em đấy nhé!"
Nói xong, cậu bé hóa thành một mũi tên vàng, nhảy vào tay tôi.
Tôi không nhịn được cười, triệu hồi ra Hậu Nghệ Xạ Nhật cung.
Cười rồi lại muốn khóc.
Thật tốt, thật tốt!
Nhìn tên phù thủy tóc vàng vứt bỏ mũ giáp, chạy trối c.h.ế.t sau khi thua trận, tôi giương cung lắp tên.
Tôi từng nghe một câu nói: "Vạn người giương cung, cùng b.ắ.n một mũi tên, không gì không trúng."
Phoenix.
Ông, chạy thoát được sao?
Ngoại truyện 1
"Ting—"
Sảnh trò chơi phát thông báo.
"Phó bản 'Bảo tàng Đại Anh' đã được hoàn thành."
"Phần thưởng trò chơi đã được người chơi tiêu thụ sử dụng trong trò chơi, hệ thống không phát thêm phần thưởng."
"Thông báo phê bình người chơi Lý Khả Ái, sau khi chiến thắng trò chơi, không nhanh chóng trở về sảnh trò chơi, cố ý g.i.ế.c c.h.ế.t boss phó bản Chim lửa bất tử, tức Phoenix, dẫn đến việc tạm dừng hoạt động của phó bản này."
"Hệ thống sẽ khấu trừ 500.000 vàng của cô ta!"
"Ngoài ra, xin các người chơi yên tâm, Chim lửa bất tử do có thuộc tính tự hồi sinh nên sẽ hồi sinh sau 30 ngày."
"Vì nó chỉ có thể hồi sinh thành chim non, lớn lên lại từ đầu, không đủ khả năng đảm nhiệm boss cuối cùng của phó bản cấp 3S, hệ thống sẽ bổ nhiệm lại nó."
"Ngoài ra, phát hiện boss Chim lửa bất tử có dấu hiệu ngược đãi NPC quốc bảo trong 'Bảo tàng Đại Anh', ra lệnh cho nó vĩnh viễn không được quay lại phó bản này! Và sẽ giám sát chặt chẽ hành vi của nó trong các phó bản khác."
Á, đau lòng quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-8-het-phan-8.html.]
Hệ thống c.h.ế.t tiệt! Khấu trừ của tôi bao nhiêu tiền vậy.
500.000 vàng, quy ra tiền tệ là 50 triệu tệ đấy!
Khi xem bảng sao kê, tôi nước mắt lưng tròng.
"Tiểu Khả Ái, có muốn cùng nhau ăn lẩu không?" Xuân Nhật Anh thò đầu ra từ phía sau bên trái tôi.
"Đi đi mà, em còn muốn uống sữa lắc dâu tây nữa." Đoan Mộc Thanh đáng thương tội nghiệp, khóe mắt rưng rưng: "Trước khi c.h.ế.t ở phó bản trước, em muốn uống cái này nhất!"
Tôi nhìn hơn chục người đang vây quanh.
Lùi lại hai bước: "Ai... Ai trả tiền?"
Kim Tiền Báo xoa xoa tay: "Tất nhiên là Báo gia tôi rồi! Thần Ẩn đại nhân, tôi là fan của ngài, đến đây, chúng ta chụp ảnh chung nào. Tôn Chiêu, cậu chắn tôi làm gì? Thần Ẩn đại nhân không phải chỉ là thần tượng của riêng cậu! Ôi, Đường thần, ở phó bản trước, ngài đã cứu tôi mấy lần! Nào, chúng ta cũng chụp chung một tấm."
Nguyễn Hiểu Dụ tranh giành nói: "Tôi là tiểu thư của tập đoàn Nguyễn Thị, tôi ở đây, sao đến lượt anh trả tiền? Đường... Đường thần... Có thể... Có thể chụp ảnh chung với ngài được không?"
Anh em nhà họ Bách Lý cũng tranh nhau trả tiền.
Tạ Đường cũng lấy ra thẻ vàng.
Nhà họ Tạ ở Kinh Thành, nhà họ Nguyễn ở Hồ Đông, nhà họ Bách Lý ở Xuyên Du, ông chủ mỏ Kim Tiền Báo...
Mí mắt tôi giật giật: "... Haha, người giàu đúng là nhiều thật đấy."
Thêm một người như tôi thì sao?
Tại sao không thể là tôi!
"Đông Phương Nhiên!"
Tôi đuổi ra khỏi cửa.
Ánh bình minh chiếu lên mái tóc ngắn màu xám của cô ấy, ánh lên vẻ dịu dàng.
"Hửm?"
Cô ấy đút hai tay vào túi quần tây, kinh ngạc quay đầu lại.
"Cảm ơn cô!" Tôi chắp hai tay, vô cùng chân thành: "Tôi nợ cô một ân tình lớn đấy!"
Nếu không có cô ấy, tôi không dám chắc mình có thể lấy được "Lông vũ bất tử" hay không.
Nghe vậy, cô ấy khẽ nhếch môi: "Không, cô không nợ tôi."
Cô gái vừa quay lưng vẫy tay với tôi, vừa đi xa dần.
Giọng nói trong trẻo vọng lại từ xa: "Vì, tôi cũng là con cháu Hoa Hạ."
Ánh sáng đỏ của mặt trời mọc chiếu lên người cô ấy, trông cô ấy như đang bùng cháy.
Người kia~
Bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại có một mặt trời rực rỡ và ấm áp.
Ngoại truyện 2
Nửa đêm, tôi do dự một chút rồi gọi vào số mới lưu.
Giọng nói của Đông Phương Nhiên vang lên ở đầu dây bên kia: "Alo?"
"Chào, tôi là Lý Khả Ái." Tôi nắm chặt điện thoại: "Cô có nghe thấy tin đồn đó không? Khán giả xem livestream được một nửa đã lan truyền ra ngoài. Họ nói, Lộc Văn Sanh là một kẻ lắm mồm và có mắt như mù. Ừm, họ hiểu lầm rồi, rõ ràng Lộc đồng học là do cô giả dạng..."
Đông Phương Nhiên cười lớn.
Dường như cười rất vui vẻ.
Giọng nói trung tính đặc trưng của cô ấy như có ma lực mê hoặc lòng người: "Đừng lo lắng, khán giả nói cũng không sai đâu. A Sanh đúng là một kẻ lắm mồm, cũng khá mù."
"Cô gặp cậu ấy rồi sẽ biết."
Hả?
Tôi nghẹn lời: Đây chính là "bạn thân" trong truyền thuyết sao?
Lộc Văn Sanh cách đó hai mươi km, vừa gõ máy tính như bay, vừa bực bội lầm bầm.
"Lý Khả Ái là ai? Tại sao lại mời cô ta gia nhập đội của chúng ta? Cô ta chỉ là lính mới thôi đúng không?"
"Vào đội của chúng ta là vinh dự đấy nhé? Bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin cậu, cậu cũng không chịu đồng ý?"
"Muốn lọt vào mắt xanh của cậu, ít nhất cũng phải vào top 10 châu Á chứ!"
"Cái gì? Cậu bảo tôi đi mời cô ta? Cậu nói cô ta còn chưa đồng ý với cậu?"
"A Nhiên, cậu bị ngu rồi à? Hừ hừ, tôi đoán chắc chắn cô ta rất xinh đẹp!"
"Lính mới, chính là kẻ kéo chân sau đấy! Tôi không đồng ý!!!"
----------
-Hết Phần 8- Phần 9: Cinderella (bấm chương tiếp để đọc phần 9)