Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 8: Bảo Tàng Đại Anh 3
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:12:42
Lượt xem: 624
Có hai chiếc Tượng Đồng Cừu Đôi, sau khi bị cướp phá trong vụ đốt cháy Viên Minh Viên năm 1860, chúng bị đưa ra nước ngoài, một chiếc ở Nhật Bản, một chiếc trở thành bảo vật trấn quán của Bảo tàng Đại Anh.
"Tượng Đồng Cừu Đôi, thì ra là mày sao?" Tôi xoa xoa cái đầu to của nó.
"Bee ~" Cừu con kêu lên một tiếng nhẹ.
Dưới ánh đèn, tôi kinh ngạc phát hiện trên lưng nó có vết thương.
Vài vết thương đã đóng vảy, vài vết thương khác vẫn rỉ m.á.u đỏ tươi—đó là vết thương của lịch sử, là nỗi đau của văn minh!
Dùng thuốc, không thể chữa lành.
Tôi chợt thấy mũi cay cay, hốc mắt ẩm ướt.
Vội vàng nhảy xuống khỏi lưng nó, vuốt ve hai cái đầu của nó, đổ hết thức ăn trong túi ra! Giò heo, khoai tây chiên, bánh mì nướng, bánh pudding bọt biển... Rau? Rau đâu?
A a a, lần đầu tiên hận bản thân sao không ăn cỏ!
Chọn lựa hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một cây xà lách tươi, hai bắp ngô và một đống bông cải xanh.
Cừu con vừa nhìn thấy đồ ăn, mắt sáng rực, kêu be be, vừa ăn vừa lắc lư.
[Hu hu hu, trái tim tôi tan chảy rồi!]
[Kỳ lạ thật, mắt tôi tự nhiên ướt nhòe, sao lại khóc thế này?]
[Mọi người nhìn xem, nó ăn ngấu nghiến như thể đói lâu lắm rồi!]
[Còn vết thương trên người nó nữa! Hu hu hu…]
[Bảo vật quốc gia lưu lạc bên ngoài, long đong trăm năm. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, không biết chúng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực!]
Ăn no rồi, nó quỳ sụp trước mặt tôi, ra ý bảo tôi ngồi lên lưng nó.
Tôi đau lòng vô cùng, sờ đầu nó rồi lắc đầu.
Hai cái đầu của nó kêu be be liên hồi, một cái đầu còn cọ cọ vào chân tôi làm nũng.
Cái đầu kia cũng muốn cọ, khiến nó xoay vòng vòng tại chỗ...
Ánh vàng lóe lên, ánh sáng bừng lên.
Tượng Đồng Cừu Đôi biến mất, tôi đến một không gian khác.
"Ting—"
Giọng nói bực bội của hệ thống vang lên: "Người chơi Lý Khả Ái, chúc mừng cô dùng phương pháp kỳ quái vượt qua cửa ải thứ nhất."
"Thật đáng ghét, cô lại lười đến mức không thèm đánh nhau!"
"Đây là trò chơi kinh dị! Cô khiến tôi có cảm giác bị coi thường..."
Tôi trừng mắt nhìn vào khoảng không: "Câm miệng."
"Cô, cô cô cô... Lại quát tôi?" Hệ thống lắp bắp.
Tôi đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt, có người đang kêu cứu."
5
Bên trong khu trưng bày đèn đuốc sáng trưng.
Khi tôi chạy đến, Lộc Văn Sanh đang luống cuống bỏ chạy.
Người cậu ta bị băng trắng quấn chặt, chỉ lộ ra cái đầu, giống như xác ướp nhảy lò cò, chạy trốn rất có nhịp điệu.
Một bóng đen quỷ dị bò ngoằn ngoèo trên sàn nhà, tốc độ cực nhanh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-8-bao-tang-dai-anh-3.html.]
Bóng đen thỉnh thoảng lại há to miệng, định cắn cái bóng dưới đất của cậu ta.
May mà Lộc Văn Sanh đủ nhanh nhẹn, mấy lần đều suýt soát thoát được.
Cho đến khi—
Một đám bóng đen dọc theo tường, sàn nhà tụ tập lại, từ bốn phương tám hướng dồn cậu ta vào góc tường!
Ngay sau đó, đám bóng đen sẽ nuốt chửng cậu ta!
"Cứu mạng!"
Đôi mắt cậu ta tràn đầy tuyệt vọng.
"Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!" Tôi giơ tay kết ấn.
Rắc!
Sấm sét nổi lên trên chín tầng trời, mang theo tia lửa điện xẹt thẳng xuống đám bóng đen dưới đất!
"A a a a!" Đám bóng đen đau đớn kêu gào.
Chúng đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa khu trưng bày.
Tôi mỉm cười vẫy tay với chúng: "Quá đáng rồi đấy, sao có thể bắt nạt một xác ướp tay trói gà không chặt chứ?"
{A a a Tiểu Bạch Hoa đẹp trai quá!]
[Ái Thần giỏi quá! Tôi theo dõi Ái Thần từ hồi "Lớp 3 Năm 2" rồi, cô ấy là only pick của tôi!]
[Ha ha ha xác ướp? Lộc Văn Sanh lúc nãy còn khinh thường Tiểu Bạch Hoa, giờ tự mình biến thành xác ướp à!]
[Lộc Văn Sanh không phải hạng 7 trên bảng xếp hạng sao? Sao yếu thế này?]
[Bạn đừng nói bừa, bạn đâu biết cậu ấy vừa trải qua chuyện gì! Tôi vừa từ phòng livestream của cậu ấy sang, sau khi cậu ấy và Đông Phương Nhiên lạc nhau, đã gặp phải quỷ giả dạng thành người chơi phương Tây, bị 108 con quỷ cấp cao phục kích liên tiếp!]
[108 con? Trời đất ơi! Vậy cậu ấy đúng là người xui xẻo nhất phó bản này rồi.]
[Đây là phó bản cấp 3S đấy! Mọi người đừng thấy Ái Thần chơi dễ mà tưởng trò chơi này dễ thật nhé!]
Đám quỷ ảnh bị tôi chọc giận.
Chúng điên cuồng lao về phía tôi từ bốn phương tám hướng.
"Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!"
Lại một tia sét nữa!
"A a a a!" Lại một trận kêu la thảm thiết.
Ngay lúc chúng bị sét đánh choáng váng, tôi nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Lộc Văn Sanh, túm lấy cậu ta: "Chạy!"
6
Chúng tôi trốn vào một bức tranh.
Tại sao phải chạy?
Bởi vì nhìn thì có vẻ như tôi đang đơn phương đánh hội đồng đám quỷ ảnh nhưng thực tế sau khi bị sét đánh, chúng càng ngày càng to ra.
Chúng hấp thụ Lôi Đình Chi Khí của tôi!
Đánh tiếp nữa, chỉ khiến chúng càng mạnh hơn thôi.
Tại sao lại trốn vào bức tranh này?
Bởi vì tôi nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt, bằng tiếng Trung!
"Nhanh vào đây! Tôi là Phùng Viên."