Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 8: Bảo Tàng Đại Anh 2
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:12:40
Lượt xem: 637
Tôi giả làm NPC, sau khi kiểm tra dấu ấn trên tay họ nhưng họ lại đứng ở cửa mãi không vào.
Họ đang đợi tôi.
Trước khi vào game, Đông Phương Nhiên đã mời tôi lập đội, tôi đã đồng ý.
Lộc Văn Sanh nhìn đồng hồ, hừ lạnh: "Trong số những người chơi đã vào, không có ai tên Lý Khả Ái. Giờ này còn chưa đến, chắc là không dám đến rồi."
Cậu ta càu nhàu không ngừng: "Tại sao lại phải mời cô ta lập đội với chúng ta? Cô ta chỉ là lính mới thôi?"
"Bao nhiêu người muốn vào đội của chúng ta, cầu xin cậu, cậu cũng không đồng ý. Muốn lọt vào mắt xanh của cậu, ít nhất cũng phải vào top 10 châu Á chứ?"
"Rốt cuộc tại sao lại mời lính mới lập đội? Là bố thí à? Cô ta chắc chắn rất xinh đẹp?"
Đông Phương Nhiên nắm tay chống cằm, ho nhẹ một tiếng: "A Sanh, nói xấu sau lưng người khác, cẩn thận bị bắt quả tang đấy."
Khi nói câu này, cô ấy nhướng mày liếc nhìn tôi.
Trên trán tôi toát ra một giọt mồ hôi lớn: hóa ra cô nàng này đã phát hiện ra tôi từ lâu rồi.
Cô ấy không vạch trần, cũng không vào cửa, là muốn âm thầm xác nhận với tôi, xác nhận xem tôi có muốn vào cùng cô ấy hay không.
Không, tôi phải đợi thêm một chút nữa.
Tôi lắc đầu với cô ấy.
Quả nhiên, ngay sau đó, cô ấy vỗ vai Lộc Văn Sanh: "A Sanh, chúng ta đi thôi."
"Ơ? Không đợi nữa à? Thế này là đúng rồi! Tại sao phải lập đội với lính mới, tự chuốc lấy phiền phức chứ!"
"Hơn nữa cô ta cũng không dám đến, thật lãng phí thời gian!"
Bình luận cười nghiêng ngả.
[Trời ơi, mới gặp lần đầu, Lộc Văn Sanh đã bị vả mặt rồi sao?]
[Ai đó có thể nói cho cậu ta biết con quỷ quái ở cửa chính là Lý Khả Ái không!!! Điều này rất quan trọng với tôi! Tôi thật sự rất muốn xem vẻ mặt bối rối của cậu ta!]
[So với cậu ta, tiểu bạch hoa mới giống bug của trò chơi này hơn.]
[Đồng ý với tầng trên! Tiểu bạch hoa giống bug +1.]
[Tiểu bạch hoa giống bug +2.]
4.
Tổng cộng có 200 người chơi tham gia trò chơi để giành lấy "Lông vũ hồi sinh".
Trong đó, người chơi phương Tây chiếm đa số.
Là NPC đón khách, tôi đứng ở cửa, kiểm tra từng người chơi đến sau, xác nhận xem ai là quỷ quái.
Để hồi sinh bạn bè của mình, tôi phải hết sức thận trọng, không cho phép bất kỳ sai sót nào!
Sau khi kiểm tra thân phận của người chơi cuối cùng, trong lòng tôi đã nắm rõ, cũng xoay người bước vào cổng bảo tàng.
Trong nháy mắt, làn sương mù vàng nuốt chửng tôi ...
"Ting -"
Hệ thống thông báo vang lên: "Phó bản lần này có tổng cộng ba cửa ải."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-8-bao-tang-dai-anh-2.html.]
"Cửa ải thứ nhất: Yêu cầu người chơi trụ vững trong 'Vực tối' một tiếng đồng hồ."
Tôi đến một nơi tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.
Bên tai vang lên tiếng be be của cừu, nghe êm ái ngọt ngào.
Trong chốc lát, tôi như lạc vào chốn núi rừng.
Bầu trời xanh biếc điểm xuyết những đám mây trắng xóa, thấp đến mức chỉ cần kiễng chân là có thể chạm tới.
Dòng suối nhỏ vui vẻ chảy róc rách, từng đàn cừu gặm cỏ trên đồng cỏ xanh mướt, gió mát mang đến không khí trong lành sảng khoái, khung cảnh yên bình như trong truyện cổ tích.
Vút——
Tiếng xé gió lướt qua tai.
Tôi cảm thấy có quái vật từ phía sau bên phải lao tới!
Tôi nhắm mắt, tung người nhảy lên, theo bản năng nhảy lên lưng con quái vật mềm mại.
"Phá!"
Mở mắt ra, quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác, tôi vẫn đang ở trong bóng tối mịt mù.
Không biết thứ bị tôi cưỡng ép làm thú cưỡi là cái gì, nó chạy tán loạn như phát điên.
Tên ngốc này ...
Chạy nhanh đến mấy thì tao cũng đang cưỡi trên lưng mày đấy~
"Ly quyết, Đèn Lồng Lửa!"
Thế giới tối đen như mực được chiếu sáng bởi một chiếc đèn lồng treo lơ lửng.
Tôi mới nhìn rõ, hóa ra thú cưỡi của tôi là một con cừu hai đầu lông xanh.
Nó mọc đầu ở chỗ đáng lẽ phải mọc đầu, và mọc thêm một cái đầu nữa ở chỗ đáng lẽ phải là mông.
Ặc, cái này ...
Tôi ung dung ngồi giữa hai cái đầu của nó, chợt nhớ đến bữa tối còn thừa nửa củ cà rốt, định bụng đói thì gặm cho đỡ buồn miệng ...
Tôi buộc một sợi dây, treo củ cà rốt trước đầu con cừu.
Muốn tiến lên thì treo ở cái đầu phía trước.
Muốn lùi lại thì treo ở cái đầu phía sau.
Một phút sau, tôi và cừu quái đã phối hợp ăn ý với nhau, tôi dùng thức ăn dụ dỗ nó chở tôi đi dạo trong cung điện tối.
[Con quái vật này ... Trông có vẻ không được thông minh lắm.]
[Chúc mừng tiểu bạch hoa, nhận được một thú cưỡi.]
[Kỳ lạ! Đây là phó bản cấp 3S sao? Tôi lên tôi cũng làm được!]
[Tôi cũng làm được! Tôi thậm chí có thể cung cấp cỏ tươi cho cừu con để cải thiện bữa ăn!]
[Con cừu hai đầu này, khiến tôi nhớ đến một bảo vật quốc gia ...]
Sau khi được làn đạn nhắc nhở, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.
Tượng Đồng Cừu Đôi thời nhà Thương!