Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 7: Trận Chiến Bảo Vệ Lam Thành 9
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:55:19
Lượt xem: 659
14
Ba chúng tôi chạy xuống núi.
Vừa rồi nhân lúc cuồng phong gào thét, tôi đã cứu bọn họ ra, cho uống đan dược chữa thương.
Điều bất ngờ là, độc tố trên người họ không hề thuyên giảm.
Tôi cũng vậy.
Xúc tu của Mai Tân Nam Thứ Lang có độc, chân khí trong cơ thể tôi đang dần cạn kiệt.
Lần đầu tiên tôi thảm hại như vậy...
"Liễu Xuyên Mậu Trị đã chết, Sơn Điền Trụ sống không được bao lâu nữa, còn lại một Bình Chiểu Thọ bị thương và một Mai Tân Nam Thứ Lang có sức chiến đấu siêu mạnh."
Tôi ôm vết thương đang chảy m.á.u không ngừng, cố gắng phân tích.
Máu và chân khí mất đi ngày càng nhanh, trước khi hoàn toàn biến thành phế nhân, nhất định phải g.i.ế.c kẻ địch!
"Ting -"
Thông báo hệ thống đột ngột vang lên: "Đội Tống Trường An: Người chơi Tống Trường An anh dũng hy sinh”
"Người chơi Xuân Nhật Anh anh dũng hy sinh."
Cái gì?!
Tiểu Anh và Tống lão gia đã chết?
Tôi như bị sét đánh ngang tai, tim như bị một bàn tay to đầy gai nhéo mạnh.
Nhưng sấm sét liên tiếp giáng xuống.
"Đội Tạ Đường: Người chơi Tạ Đường anh dũng hy sinh.”
"Người chơi Nguyễn Hiểu Du anh dũng hy sinh.”
"Người chơi Kim Tiền Báo anh dũng hy sinh.”
"Người chơi Du Ly anh dũng hy sinh.”
"Người chơi Cừu Viễn anh dũng hy sinh."
Sau trận đại chiến đêm qua, Tạ Đường còn tặng tôi một chiếc bùa bình an màu trắng trong.
Vậy mà hôm nay anh ấy lại...
"Đội Thần Ẩn: Người chơi Thần Ẩn anh dũng hy sinh.”
"Người chơi Trương Tam anh dũng hy sinh.”
"Người chơi Thư Du Nhiên anh dũng hy sinh.”
"Người chơi Tôn Chiêu anh dũng hy sinh..."
...
Ba chúng tôi liều mạng chạy trốn.
Những cái tên quen thuộc và không quen thuộc lần lượt vang lên.
Mỗi lần một cái tên được xướng lên, giống như một tiếng sấm nổ bên tai.
Cuối cùng, hệ thống đau buồn thông báo: "Người chơi tử trận 996 người, người chơi sống sót 4 người."
"Chỉ biết ngoài sa trường vì nước mà chết, cần gì da ngựa bọc thây về."
"Núi xanh may mắn chôn cất xương trung nghĩa, m.á.u xanh nơi chín suối hóa thành bùn đỏ."
"Tưởng nhớ những chiến sĩ đã hy sinh!"
Nước mắt tôi lưng tròng, toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén không khóc.
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc!
Bây giờ không phải lúc để khóc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-7-tran-chien-bao-ve-lam-thanh-9.html.]
Tôi phải báo thù cho họ!!
Tôi vội vàng lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: "Tôi có một kế hoạch."
15
Sương mù dày đặc, giống như có người kéo đám mây xuống, phủ kín mặt đất.
Bên cạnh dòng suối chảy xiết, Thanh Phong gảy đàn, Hạo Nguyệt thổi sáo.
Hai thiếu niên tuấn tú tựa như tiên nhân trong sương mù.
Tôi lười biếng ngồi xổm bên bờ suối nghịch nước.
"Bình Chiểu Thọ, còn giấu làm gì nữa? Tôi sắp rời khỏi thời không này rồi, chậm một giây nữa là ông không bắt được tôi đâu."
Quả nhiên, Bình Chiểu Thọ bước ra từ màn sương.
Hắn chỉ còn một cánh tay, cánh tay kia đã bị cây ngô đồng đè nát trong cơn cuồng phong.
Trong ánh mắt căm hận của hắn, Thanh Phong và Hạo Nguyệt dùng khúc nhạc hùng tráng mở ra vòng xoáy thời không.
Vòng xoáy lơ lửng giữa không trung, ánh vàng chói lọi! Bên trong tượng trưng cho sự an toàn và ấm áp.
Tôi tinh nghịch vẫy tay chào tạm biệt Bình Chiểu Thọ, xoay người nhảy vào vòng xoáy.
Bình Chiểu Thọ sợ tôi chạy thoát, như vậy sẽ không thể cứu chữa Sơn Điền Trụ đang hấp hối! Trong lúc nóng vội, hắn cũng đuổi theo!
"Xoẹt—"
Vòng xoáy đóng lại, m.á.u bẩn văng tung tóe.
Trong chớp mắt, đầu và thân thể hắn đã lìa khỏi nhau!
Thân thể ở lại Tử Hà Sơn, còn cái đầu... chắc là đã lăn xuống sảnh game rồi nhỉ.
Tôi thật sự ôm lấy vết thương đang đau dữ dội ở bụng, mặt mày tái nhợt chậm rãi bước ra từ sau cây ngô đồng, cúi đầu nhìn t.h.i t.h.ể không đầu dưới chân.
"Phân thân thuật chẳng phải là sở trường của ông sao? Sao lại không phát hiện ra vừa rồi chỉ là ảo ảnh của tôi chứ?"
Tôi ném xuống một bông cúc.
Thật là một sự mỉa mai đầy thỏa mãn.
Giết được một tên rồi, còn một tên nữa!
"Thanh Phong, Hạo Nguyệt, chúng ta đi."
Tôi quay đầu nói với hai anh em sinh đôi, lại phát hiện...
Dưới màn sương mù, xúc tu của Mai Tân Nam Thứ Lang đã xuyên thủng tim hai anh em.
"Chạy mau!"
Hai thiếu niên hét lớn về phía tôi, quay đầu đánh về phía kẻ địch, hiên ngang chịu chết.
16
"Thần chú Chấn: Lôi Đình Chi Nộ!"
Một tia sét điên cuồng đánh vào người Mai Tân Nam Thứ Lang! Hắn lại không hề hấn gì.
"Thần chú Ly: Nghiệp Hỏa Phần Thân!"
Bùa lửa cuốn lấy yêu quái, nhưng lại bị hắn dễ dàng xé nát.
"Hồ Ly Tâm Nguyệt—" Tôi cố gắng triệu hồi sứ đồ.
Nhưng sương trắng lượn lờ, gió rít ào ào.
Cửu Vĩ Hồ Ly không xuất hiện.
Khí của tôi còn lại không đủ để triệu hồi thần minh mạnh mẽ nữa rồi.
Tôi như phát điên đánh nhau với Mai Tân Nam Thứ Lang nhưng do khí nhanh chóng cạn kiệt, cuối cùng vẫn không địch lại.
...