Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 7: Trận Chiến Bảo Vệ Lam Thành 3
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:55:09
Lượt xem: 882
Trong nháy mắt, tôi bay đến trước mặt Bình Chiểu Thọ - tên chủ soái của đám Quỷ Nhật, hắn đang cau mày quan sát cục diện trận chiến.
Tôi cười tủm tỉm nói: "Chào ngài, bữa tối nay tôi mời."
Tên ác ma được mệnh danh là "Đồ tể dưới hoa cúc " này trừng mắt, lùi về sau hai bước: "Mời, mời cái gì?"
"Mời ngài xuống Hoàng Tuyền, uống một bát canh Mạnh Bà nóng hổi!"
Hắn nổi giận đùng đùng, rút đao ra: "Ta được mệnh danh là 'Đồ tể dưới hoa cúc', trải qua hàng trăm trận chiến, dưới tay có hơn mười vạn vong hồn, cô chỉ là một con người nhỏ bé cũng dám khiêu khích tôi sao?"
Tôi nhếch mép cười lạnh: "Tốn quyết, Trói Buộc!"
Một dây leo cứng cáp quấn chặt lấy hắn, tôi cưỡi hạc kéo hắn bay qua ba vạn quân địch, bay qua ngàn người chơi, treo ngược hắn lên cổng thành Lam Thành.
Bình Chiểu Thọ bị gió lốc thổi bay, không ngừng chửi rủa.
Hắn vươn cánh tay trái hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén, c.h.é.m mạnh vào dây leo!
"Đoàng—"
Nguyễn Hiểu Du b.ắ.n một phát s.ú.n.g vào đầu hắn.
Những người chơi khác: "..."
Cô nàng tiểu thư hơi sững người, nhả viên đá trong miệng ra: "Hình như tôi ra tay hơi nhanh rồi?"
Chủ tướng tử trận, đám Quỷ Nhật ôm đầu bỏ chạy, như chó mất chủ, chẳng mấy chốc, rút lui như thủy triều.
Nhưng bầu trời vẫn u ám, mây đen cuồn cuộn, như sắp có mưa bão ập đến.
5
Ngày hôm sau, tôi và Thần Ẩn - nhà sư yêu quái - gặp nhau tại quán trà Vĩnh An.
Anh ta là cao thủ đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, cũng là người đồng đội đáng tin cậy của tôi.
Anh ta luôn thoắt ẩn thoắt hiện, không bao giờ livestream, là một nhân vật vô cùng bí ẩn trong số những người chơi.
Trong quán trà, làn khói mờ ảo.
Những vị khách mặc áo vải xanh tụ tập, chăm chú lắng nghe người kể chuyện thao thao bất tuyệt với giọng điệu đầy phẫn nộ.
"Hận lũ giặc xâm chiếm đất nước ta, tàn sát đồng bào ta."
"Con cháu Hoa Hạ nhất định phải quyết tử không khuất phục!"
"Kể rằng đêm hôm đó, quân giặc ồ ạt tấn công, một nhóm hiệp sĩ vô danh bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống..."
Tôi ngồi bên cửa sổ tầng hai, nâng chén trà nóng hổi, nghi ngờ nói: "Đêm qua có phải quá dễ dàng rồi không? Tuy rằng người chơi đồng lòng hiệp lực, thực lực không thể xem thường nhưng phó bản này là phó bản cấp 9S cửu tử nhất sinh đó!"
Thần Ẩn nhìn cành hồng mai vươn vào cửa sổ, mỉm cười nói: "Tuyết phủ ngàn thước vạn trượng băng, vẫn có hoa mai khoe sắc thắm. Lý Khả Ái, dù có gian nan đến đâu, cô cũng phải cố gắng sống sót nhé."
Tôi hơi sững người: "Hả?"
Ánh mắt của nhà sư yêu quái chuyển sang tôi, trong đôi mắt trong veo ấy là những lớp sóng ngầm mãnh liệt.
"Chống giặc ngoại xâm, nếu không có m.á.u chảy đầu rơi thì sẽ không có thái bình cho đời sau."
"Đã bước vào phó bản này thì phải có giác ngộ đó."
Ngón tay thon dài của anh ta khẽ lắc chén trà, đôi lông mày đẹp đẽ in bóng xuống mặt nước, giọng nói trầm trầm.
"Tạ Đường và những người khác chắc chắn cũng là mang theo tâm trạng quyết tử bước vào đây."
"Đêm qua, chỉ là bắt đầu mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-7-tran-chien-bao-ve-lam-thanh-3.html.]
Quả như lời Thần Ẩn nói, chiều hôm đó, chúng tôi nhận được thông báo của hệ thống.
1000 người chơi, chia thành 200 đội nhỏ năm người, hành động riêng lẻ.
Đội của Thần Ẩn nhận lệnh đến khu Đông bắt kẻ phản quốc.
Đội của Tạ Đường nhận lệnh đến khu Nam giải cứu những người yêu nước bị bắt.
Các đội khác cũng có nhiệm vụ riêng.
...
Tôi, Tống Trường An, Xuân Nhật Anh, Bách Lý Thanh Phong và Bách Lý Hạo Nguyệt cùng thuộc một đội nhỏ.
Đội trưởng là Tống Trường An.
Mục tiêu của chúng tôi cũng nhanh chóng được công bố.
"Ting—"
"Đêm qua, mặc dù quân địch đã bị đẩy lùi thành công nhưng 'Thần Nại Thập Nhị U' đã bí mật lẻn vào Lam Thành từ bảy ngày trước, và đặt b.o.m ở nhiều khu vực trong thành phố."
"Nếu không thể chiếm được Lam Thành, chúng sẽ cho nổ tung nó."
"Đội Tống Trường An nghe lệnh: Gỡ bỏ toàn bộ b.o.m ở khu Nam, bảo vệ Lam Thành!"
Thần Nại Thập Nhị U là mười hai tên boss lớn trong phó bản này.
Bình Chiểu Thọ bị chúng ta g.i.ế.c đêm qua chính là một trong Thập Nhị U.
6
Năm người chúng tôi tập trung trong một phòng học trống của Đại học Lam Thành.
Thanh Phong và Hạo Nguyệt là hai thiếu niên tuấn tú, là cặp song sinh thiên tài của Bách Lý gia.
Thanh Phong giỏi chơi đàn, có một nốt ruồi nhỏ ở cổ bên phải.
Hạo Nguyệt giỏi thổi sáo, khi cười có lúm đồng tiền bên trái khóe miệng.
Hai người bọn họ giỏi tấn công bằng sóng âm, rất nổi tiếng, nhưng không biết đánh nhau có lợi hại không.
"Tống tiểu đệ, ngươi chỉ là một tên nhóc còi cọc, dựa vào cái gì lại làm đội trưởng của chúng ta?"
Bách Lý Hạo Nguyệt vừa nghịch cây sáo bạch ngọc vừa lên tiếng khiêu khích, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu.
Bách Lý Thanh Phong dựa cửa cười khẽ, cười xong liền ho nhẹ một tiếng: "Hạo Nguyệt, ngươi quá thất lễ rồi. Hệ thống đã phân công như vậy, chắc chắn là có lý do."
Nhìn thì có vẻ như đang khuyên nhủ nhưng trong ánh mắt lại là sự chế giễu trắng trợn.
Tôi đưa tay ra, một lá bùa xuất hiện giữa hai ngón tay, đang định cho cặp song sinh này một bài học nhưng lại bị "Tống tiểu thiếu niên" ngăn lại.
Tống Trường An nhìn qua chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, thấp hơn hai người kia một cái đầu.
Cậu bé đeo kính, đầu to, kết hợp với thân hình gầy gò, trông rất giống một cây giá đỗ.
Nhưng, cặp kính gọng đen không thể che giấu đôi mắt sáng ngời, thông minh của cậu.
"Tiểu oa nhi, cậu gọi lão phu là 'tiểu đệ', là kém bối phận rồi đấy."
Tống Trường An vừa vẽ vời trên không trung, vừa thản nhiên nói: "Tìm thấy rồi, khu Nam có tổng cộng năm điểm đặt bom."
Vừa nói, khuôn mặt cậu bé đột nhiên từ trẻ trung non nớt trở nên già nua héo úa, thân hình từ thẳng tắp trở nên còng xuống.
Tóc đen bạc trắng như tuyết, giọng nói khàn đặc như quạ kêu.