Trước khi rời đi, ánh mắt tôi bị thu hút bởi hai t.h.i t.h.ể ở góc phòng.
Hai xác khô ngồi đối diện nhau bên bàn cờ, dường như đang chơi cờ. Trong địa cung đáng sợ này, giữa bọn họ lại tỏa ra một sự yên bình, ấm áp.
Mà dù đã c.h.ế.t từ lâu, trên người hai xác khô vẫn còn sót lại một luồng nội lực chưa tan.
Điều kì lạ nhất là, hai luồng nội lực này lại hoàn toàn giống nhau!
Quá kì quái.
Họ đâu phải cùng một người, tại sao lại có nội lực giống nhau?
...
Trong tiền thất.
Trên đỉnh mái vòm treo lơ lửng hàng ngàn lá cờ rách nát, chữ viết trên đó đã phai màu từ lâu.
Bình gốm men xanh và xương cốt nằm lẫn lộn, ngổn ngang khắp nơi.
Cửu Khiếu Ngọc Khôi vẫn bị trói chặt.
"Hu hu hu... Đúng là Bì Thi có tầm nhìn xa!
"Nếu thật sự đánh nhau thì hoàn toàn không đánh lại được!"
Bì Thi: "Hắt, hắt xì!"
4.
Tôi cứ tưởng sau khi rời khỏi tiền thất sẽ nhanh chóng tìm thấy quan tài. Đó là điện chính, bên trong đặt quan tài của Tây Hạ Vương. Vậy mà đi lòng vòng mãi, tôi lại lạc vào đường hầm.
Ting!
Group chat có tin nhắn mới.
Điềm Điềm Tiểu Tống Tử:
[Tỷ tỷ, muội sợ!
[Người chơi hung dữ quá! Tỷ đừng đánh nhau với họ được không?]
Thanh Đồng Kiêu:
[Tiểu Tống Tử, muội thì biết cái gì! Mỗi người chúng ta đều phải tận tâm tận lực vì Quân Thượng!
[Cho dù phải cạn kiệt đến giọt tủy cuối cùng!
[Quân Thượng vạn tuế!]
Mọi người spam tin nhắn:
[Quân Thượng vạn tuế!]
[Quân Thượng vạn tuế!!!]
Tôi nhìn mà không nói nên lời.
Tây Hạ Vương đã c.h.ế.t cả ngàn năm rồi, còn vạn tuế cái gì?
Hàm Hàm Đại Tống Tử:
[Điềm Điềm đừng sợ, tỷ có chiêu "Hoành Tảo Thiên Quân" đấy! Chỉ cần quăng tóc là có thể đánh bại một đám lớn!
[Đừng lo lắng cho tỷ.]
Cửu Khiếu Ngọc Khôi:
[Chỉ bằng ngươi? Đừng nói là lão gia ta coi thường ngươi.
[Ngươi chỉ giỏi ra oai với muội muội của ngươi thôi.]
Điềm Điềm Tiểu Tống Tử:
[Hu hu hu, không cho phép ngươi nói tỷ tỷ của ta như vậy! Tỷ tỷ của ta... chính là Tống Tử lợi hại nhất thế giới!
[(ảnh mặt hung dữ của Tiểu Tống Tử.jpg)]
Cửu Khiếu Ngọc Khôi:
[Hừ hừ, chờ tỷ ngươi c.h.ế.t rồi cứ nằm đó mà khóc!]
...
Tôi đang đi thì bỗng có thứ gì đó đá vào đầu tôi, thứ đó cứ lắc lư qua lại...
Tôi ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-24-tay-ha-vuong-lang-3.html.]
Trên không trung lơ lửng một Đại Tống Tử.
Những ai hay đi trộm mộ đều biết, trong cổ mộ, những t.h.i t.h.ể được bảo quản tương đối tốt, chưa bị phân hủy được gọi là Tống Tử.
Cô ta khẩn trương chắp tay:
"Ta đến lấy mạng ngươi. Đắc tội rồi!"
Cũng khá lễ phép đấy chứ.
Tôi tiện tay triệu hồi Phục Ma Đằng, trói chặt cô ta lại, cô ta ngã xuống nền đá nhớp nhúa bẩn thỉu.
Ngọc Khôi nói đúng, Tống Tử tỷ tỷ này đúng là yếu ớt.
"Tỷ tỷ!"
Một tiếng gọi non nớt vang lên từ sâu trong đường hầm, "Muội đến giúp tỷ!"
"Đừng qua đây!" Đại Tống Tử lo lắng đến mức mắt chảy máu, "Tỷ tự mình xử lý được! Muội quên rồi sao? Tỷ là Tống Tử lợi hại nhất thế giới mà!"
Tiểu Tống Tử rất lo lắng:
"Hu hu hu, nhưng mà Cửu bá bá nói tỷ sẽ chết! Tỷ tỷ, muội không muốn tỷ chết!!"
Đứa nhỏ càng bay càng gần...
Đại Tống Tử ra sức vùng vẫy, Phục Ma Đằng càng siết chặt hơn! Da thịt màu tím sẫm rỉ máu.
Cô ta lo lắng đến mức nước mắt đầm đìa, nhãn cầu như muốn nổ tung.
Tôi thở dài: "Thu hồi."
Phục Ma Đằng rút lui.
Đại Tống Tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi: "?"
Tôi mỉm cười, đỡ cô ta dậy: "Nghe nói ngươi có chiêu "Hoành Tảo Thiên Quân", ta muốn được lĩnh giáo."
Ngay khoảnh khắc Tiểu Tống Tử chạy tới!
Đại Tống Tử đột nhiên hất tóc về phía tôi!
Tôi không né tránh.
Mái tóc đen dài như thác nước cuồn cuộn, hất tôi vào vách đá! Tôi phun ra một ngụm m.á.u tươi.
"Oa! Tỷ giỏi quá!!" Tiểu Tống Tử trợn tròn mắt.
Đại Tống Tử nắm tay cô bé: "Yên tâm rồi chứ? Chúng ta đi thôi."
Khi bị kéo đi, Tiểu Tống Tử liên tục ngoái đầu nhìn tôi.
"Tại sao tỷ không g.i.ế.c nàng ta?
"Quân Thượng không phải nói... Kẻ xâm nhập đều phải c.h.ế.t sao?"
Đại Tống Tử vặn đầu cô bé lại.
"Muội quên rồi sao? Chúng ta không g.i.ế.c người tốt.
"Hơn nữa...
"Nàng ta quá xinh đẹp."
5
Tôi tiếp tục đi dọc theo đường hầm hẹp dài để tìm điện chính, không lâu sau thì vào đến nhĩ thất.
Nhĩ thất rất rộng rãi.
Bốn chiếc quan tài bằng gỗ tùng mục nát nằm nghiêng trong đống đồ tùy táng.
Nắp quan tài hé mở, để lộ bốn xác khô. Có già có trẻ, người già khoảng bảy tám mươi tuổi, người trẻ khoảng hai mươi tuổi.
Trên người họ cũng có một luồng nội lực.
Nội lực của họ lại hoàn toàn giống nhau!
Điều kì quái hơn nữa là...
Hai xác khô đang chơi cờ lúc nãy, lại xuất hiện ở góc nhĩ thất! Cùng một bộ quần áo mục nát, cùng một khuôn mặt, cùng đang chơi cờ.
Tại sao họ lại ở đây!
Chẳng lẽ đang theo dõi tôi?
Tôi nổi hết da gà.
...