Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 23: Ngọc Bàn 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-12 10:11:35
Lượt xem: 301

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý phi, tên là Vũ Văn Hi.

Nội phụ Vũ Văn Uyên là Đại học sĩ Nội các, đã qua đời

Phụ thân là Vũ Văn Nhạc là Đại thống lĩnh cấm quân, vẫn còn sống.

Tôi dỗ dành nàng ta hồi lâu mới nín khóc: "Ta có việc muốn nhờ ngươi."

Vũ Văn Hi bám lấy tôi: "Chỉ cần ngươi đừng rời xa ta, một trăm việc ta cũng đồng ý!!!!"

"Nương nương, ngươi ôm ta đến nghẹt thở rồi." Tôi đẩy nàng ta ra, lấy ra một nắm Lôi Phù, "Những lá bùa này đều cho ngươi, giống như ta đang ở bên cạnh bảo vệ ngươi vậy.

"Ngươi là con gái của võ tướng, nội phụ lại là người học thức uyên bác, có hiểu thế nào là bậc đại hiệp, vì nước vì dân không?

"Kinh thành không biết ẩn náu bao nhiêu yêu ma, g.i.ế.c người uống máu.

"Đại Hoa không biết ẩn náu bao nhiêu quái vật, ăn thịt người.

"Tranh giành tình cảm, không phải là phẩm chất của bậc hảo hán, người có nguyện ý cùng chúng ta, cứu lấy thành trì này? Cứu lấy thế giới này không?"

Đôi mắt của nàng ta bừng sáng.

Nàng ta gật đầu.

Đồng ý giúp tôi đến nhà cũ của Vũ Văn Uyên, tìm kiếm tin tức về Hùng ma ma.

Bình luận:

[Hahaha, Quý phi thật đáng yêu, bị lừa rồi.]

[Đây là lừa sao? Tiểu Bạch Hoa vẻ mặt nghiêm túc, ta cũng hơi cảm động!]

["Bậc đại hiệp, vì nước vì dân", là câu nói của Quách Tĩnh với Dương Quá trong "Thần Điêu Đại Hiệp".

[Quách Tĩnh cả đời trấn giữ thành Tương Dương, xả thân vì nghĩa, là một đại hiệp chân chính!]

[Kim Dung tiên sinh thiên cổ!]

[Kim Dung tiên sinh thiên cổ!!!]

16

Dưỡng Tâm Điện.

Tạ Đường đã cho lui hết người hầu, một mình ngồi trước bàn cờ, vừa đợi tôi vừa tự mình chơi cờ.

Ánh đèn chiếu trên mặt cậu ta, tạo nên một bóng hình đẹp như tranh vẽ.

Thấy tôi đến, cậu ta bỏ quân cờ xuống, chia sẻ manh mối mới.

"Bút của họa sư mù được làm từ ánh trăng sáng. Nơi nào ông ta vẽ, nơi đó sẽ lập tức trở nên hoang tàn.

"Ánh trăng sáng, quả thật nguy hiểm.

"Người bạn họ Vương của cô, có lẽ đã đoán đúng."

Tạ Đường còn điều tra cả Đông Phương Kính.

Vị Quốc sư đại nhân vẫn căm ghét cái ác, vẫn hành động kỳ quặc.

Hắn ta lại dựng một bàn thờ trên núi cao, chuẩn bị vào đêm rằm tháng giêng, đốt lửa trời! Thiêu đốt mặt trăng!

"Cậu đồng ý để hắn ta làm vậy sao?" Tôi kinh ngạc.

Tạ Đường lắc đầu:

"Ngày mai mới là hạn cuối, chúng ta còn thời gian."

Bình luận ngây người:

[Hai người chỉ còn một ngày một đêm! Cái này mà gọi là còn thời gian???]

[Đường Thần thật bình tĩnh.]

Tôi duỗi người, ăn bánh ngọt, "Quả thật, chúng ta còn thời gian."

Bình luận:

[…]

[Hai người các cô! Hai người các cô!!!]

[Hahahaha, đúng là xứng đôi.]

[Hoảng gì chứ? Tôi chọn tin tưởng Đường Thần và Tiểu Bạch Hoa. Còn các bạn thì sao?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-23-ngoc-ban-9.html.]

[Hừ hừ, chúng ta chọn nổ tung tại chỗ!]

17

Ngày Tết Nguyên Tiêu, Vương Trung Thu trở về.

Thiếu niên mệt mỏi rã rời: "Là nhân vật chính, tôi đã cố gắng hết sức."

Anh ta xòe tay ra, trong tay là hai bức thư nhàu nát: "Đây là di thư của Cừu Viễn và Tôn Chiêu. Tôi đã tìm nhiều nơi, chỉ tìm được hai bức này."

Tôi rót cho anh ta một chén Vân Giản Xuân: "Vất vả rồi! Anh thật tuyệt vời!"

Sau đó mở hai bức di thư ra xem.

Cừu Viễn:

[Trăng treo đỏ rực, soi sáng bụi gai hoang vu.

[Lão Vu Kích Phủ, Đồng Cốt Tác Tân.]

Tôi đọc xong liền cau mày.

Hai câu này, còn kỳ quái hơn hai câu của Vân Mộng Dao.

"Mặt trăng đỏ rực, soi sáng bụi gai hoang vu.

"Lão vu sư gõ vào Phủ - một loại nhạc cụ cổ xưa, dùng xương trẻ con làm củi đốt?"

Tôi đọc xong suy nghĩ kỹ.

Mặt trăng màu đỏ, có thể hiểu là đang bị lửa thiêu đốt.

Lão vu sư gõ Phủ, chẳng lẽ là chỉ Quốc sư Đông Phương Kính?

Nhưng hắn ta còn rất trẻ.

Chẳng lẽ trong bóng tối, có một "lão vu" mà chúng tôi không biết?

Điều đáng sợ nhất là câu "Đồng Cốt Tác Tân", đây là việc người bình thường làm sao?

...

Tiếp tục xem bức thư tiếp theo.

Tôn Chiêu:

[Trăng tàn trăng khuyết, trăng tròn trăng khuyết.

[Trăng tròn trăng khuyết đều có thời điểm, vậy tuổi thọ con người được bao lâu?]]

Hai câu này thì dễ hiểu hơn.

"Sóc, hối, huyền, vọng, là chỉ hình dạng của mặt trăng.

"Trăng có lúc tròn lúc khuyết, nhưng vĩnh hằng không rơi xuống. Vậy tuổi thọ của con người được bao lâu?"

Dường như chỉ là cảm thán về tuổi thọ ngắn ngủi của con người, có lẽ còn xen lẫn sự ngưỡng mộ đối với sự vĩnh hằng của mặt trăng.

...

Tôi dẫn Vương Trung Thu đi tìm Tạ Đường.

Vương Trung Thu nhìn thấy Tạ Đường vô cùng mừng rỡ, nói năng lắp bắp.

"Đường... Đường Thần, nếu có thể sống sót rời khỏi trò chơi, có thể chụp ảnh chung với ngài được không?"

Tôi túm lấy cổ áo anh ta:

"Là Tạ Đường cầu xin anh giúp đỡ, không phải anh cầu xin cậu ta! Làm ơn hãy tự tin một chút được không?"

Vương Trung Thu kích động vô cùng, mắt sáng long lanh.

"Đường Thần Đường Thần, tiểu đệ nguyện làm trâu làm ngựa!!"

Tôi ôm trán: "…"

Điều an ủi duy nhất là Tạ Đường không hề coi thường chúng tôi, ngược lại còn cười rất đẹp.

Ban đầu tưởng rằng có thể hỏi được gì đó từ họa sư mù.

Nhưng không ai ngờ tới, họa sư mù trong ngục tối lại xảy ra chuyện!

Ông ta trúng độc!

Hôn mê bất tỉnh, tính mạng nguy kịch.

Loading...