Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 23: Ngọc Bàn 11
Cập nhật lúc: 2025-05-12 10:14:04
Lượt xem: 331
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi tiếp nhận câu này khá nhanh:
"Lão Vu Kích Phủ, Dã Hồ Bái Đẩu, hai câu này quả thật rất phù hợp với Đông Phương Nhã!"
Hai ngày nay.
Tạ Đường âm thầm theo dõi Quốc sư Đông Phương Kính.
Phát hiện hắn thỉnh thoảng sẽ trở nên vô cùng già nua, cực kỳ giống với Đông Phương Nhã trong bức họa, nên nghi ngờ hắn thực ra là Đông Phương Nhã.
Còn việc vì sao nói họa sư mù là Đông Phương Kính?
Tạ Đường nhướn mày: "Việc này phải cảm ơn Vương Trung Thu.
"Họa sư mù vì trúng kịch độc, dung mạo hình dáng khác xa với trước kia.
"Sau khi Vương Trung Thu giúp ông ta giải độc, ông ta liền biến trở về dung mạo ban đầu của Đông Phương Kính."
Còn có cây bút Nguyệt Hồn kia nữa…
Dựa theo lý thuyết thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý, Tạ Đường đưa bút cho các họa sư khác vẽ tranh đêm trăng.
Tiệm vải, đạo quán, chùa miếu do họa sư vẽ không hề biến mất. Tiệm cầm đồ và Quốc Sư phủ vẽ ra lại biến mất!
Tạ Đường nói: "Điều này có lẽ có nghĩa là…"
Tôi bừng tỉnh ngộ, tiếp lời: "Những nơi biến mất kia, thực ra là sào huyệt của quái vật!
"Bút Nguyệt Hồn, đã đánh thẳng vào hang ổ của chúng!"
Tạ Đường tán thưởng gật đầu: "Chính là như vậy."
Nói về Đông Phương Nhã và Đông Phương Kính.
Người trước là ông cố của người sau, Đông Phương Nhã ra tay với cháu chắt của mình tàn nhẫn như vậy sao?
Mang theo nghi hoặc, chúng tôi tiến vào mật thất.
...
Trong mật thất, trên trán Vương Trung Thu lấm tấm mồ hôi mỏng.
Thấy hai người chúng tôi đi vào, anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Hai người đến vừa lúc! Ông ta tỉnh rồi!"
Đông Phương Kính bịt mắt bằng vải trắng, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi giải độc, ông ta khôi phục thính giác, cũng không còn là người câm nữa.
Tôi dán lên người Đông Phương Kính một lá "Ngôn Chân Phù" ...Đây là tôi xin được từ tay vị sư huynh thích nghiên cứu phù chú kỳ quái, bảo đảm ông ta chỉ có thể nói thật.
Vì vậy, chúng tôi đã nghe được một câu chuyện hào hùng, bi tráng!
21
Hơn trăm năm trước, trên đại lục Hoa Hạ xuất hiện rất nhiều quái vật.
Chúng g.i.ế.c người ăn thịt!
Nơi chúng đi qua, nhà cửa đổ nát, lửa cháy ngùn ngụt.
Sự phồn hoa của thế gian trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành tro tàn, trở về hoang vu.
Quốc sư Đông Phương Nhã khi đó còn rất trẻ, ông dẫn đầu chúng đệ tử Quốc Sư phủ liều c.h.ế.t chống cự, nhưng không địch lại.
Nữ tể tướng Hùng Niệm Chi nghĩ ra một kế, có thể bảo tồn được hạt giống văn minh trong bóng tối vô tận!
Đó chính là...
Phái ba ngàn tử sĩ, mang theo hạt giống văn minh Hoa Hạ, dùng chính thân xác và thần hồn của mình làm nhiên liệu, bay lên cung trăng.
Trong đêm dài tuyệt vọng, không nhìn thấy ánh sáng đó!
Hùng Niệm Chi dẫn đầu hai ngàn chín trăm chín mươi chín tử sĩ, uống linh đan Bôn Nguyệt do Đông Phương Nhã luyện chế, bay về phía mặt trăng!
Ngộ Không hào! Thái Bạch hào!
Mặc Tử hào! Hoa Đà hào!
Tổ Hằng hào! Đạo Hi hào...
Trong màn đêm u ám đó, ngàn tử sĩ, mang theo hy vọng, cùng nhau bay lên mặt trăng!
Thân xác của họ bong tróc, thần hồn của họ thiêu đốt.
Không ngừng nghỉ!
Không ngừng nghỉ!
Hệt như, ba ngàn ngôi sao băng!
…
Về sau, Đông Phương Nhã bị quái vật g.i.ế.c chết!
Thủ lĩnh quái vật thay thế ông, trở thành Đông Phương Nhã mới.
Lũ quái vật giả dạng thành hình người, sống cùng với con người.
Ký ức của con người dưới sự xâm thực của yêu ma, dần dần thoái hóa.
Con người bị quái vật nuôi dưỡng.
Khi cần liền tùy ý ăn thịt một người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-23-ngoc-ban-11.html.]
Về sau, "Đông Phương Nhã" phát hiện ra Hùng ma ma, chỉ có bà ấy còn nhớ người nhà trên mặt trăng.
Chỉ có bà ấy, một nhân vật nhỏ bé không đáng kể này, vẫn kiên trì, bền bỉ ngước nhìn mặt trăng! Chờ đợi người trên mặt trăng trở về cố hương.
Bà ấy không ngừng tự sát, thu hút sự chú ý của con người.
Nhưng hắn lại không thể loại bỏ bà ấy.
Không thể loại bỏ bà ấy!!!
…
Đông Phương Kính, là thuật sĩ xuất sắc nhất, có thiên phú dị bẩm nhất của Đông Phương gia tộc.
Ông ta cảm thấy tò mò về Hùng ma ma, không ngừng đào sâu, cũng đào ra được bí mật dần dần bị con người quên lãng đó!
Đèn đuốc sáng trưng.
Đông Phương Kính bước ra khỏi tẩm điện, kinh ngạc ngước nhìn mặt trăng, nhưng không hề hay biết phía sau lưng đang đứng "Đông Phương Nhã" với khuôn mặt đầy nếp nhăn, nụ cười âm trầm quỷ dị ... Thủ lĩnh quái vật kia đang cần một khuôn mặt trẻ trung, để duy trì thân phận của hắn ở nhân gian!
Nó đã g.i.ế.c ông ta!
May mắn thay, Đông Phương Kính không thực sự chết, ông ta dùng kế kim thiền thoát xác trốn thoát.
Nhưng ông ta trúng kịch độc của "Đông Phương Nhã", mắt không thể thấy, tai không thể nghe, miệng không thể nói, thậm chí ngay cả dung mạo cũng thay đổi!
Dù bi thảm như vậy, ông ta vẫn mượn trời một tia ánh trăng sáng, hóa thành bút Nguyệt Hồn! Trở lại kinh thành, cùng "Đông Phương Nhã" quyết sống mái một phen!
Ngọc bàn treo giữa trời xa,
Soi lên đỉnh núi mỏi mòn bóng xưa.
Trăng đầu chẳng đủ hình thưa,
Rằm tròn tỏ vẹn, sớm trưa vơi đầy.
Vơi đầy trăng cũng đổi thay,
Đời người ngắn ngủi mấy ai dài ngày?
Mấy ai sống trọn tháng ngày,
Lòng như núi thẳm, gió bay chẳng dời.
Chẳng nghiêng, chẳng đổ, chẳng rơi,
Chẳng quên, chẳng mất, chẳng rời đạo tâm.
…
Vũ Văn Uyên từng hỏi: "Trong Thiềm Cung, có thứ gì tồn tại vậy?"
Thứ gì tồn tại ư?
Người thân, nỗi nhớ và tình yêu.
Văn minh, hy vọng và giấc mơ.
22
Tên Đông Phương Kính giả kia muốn thiêu đốt mặt trăng!
Ngọn lửa này, hắn đã lên kế hoạch từ trăm năm trước.
Đêm nay, hắn mới chuẩn bị đủ nhiên liệu ... Trăm năm qua, hắn đã thu thập vô số xương khô của con người.
Khi chúng tôi xông ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, trên bầu trời bốc cháy ngọn lửa hừng hực, đang không ngừng đến gần vầng trăng tròn sáng trong kia!
Cửa Dưỡng Tâm Điện.
Hồn ma của Hùng ma ma đang đứng đợi ta trong lo lắng như lửa đốt.
Chưa đến giờ Tý, bà ấy vậy mà lại xuất hiện trước thời hạn!
Bà ấy không thể rời khỏi Vĩnh Thọ Cung, vậy mà lại chạy đến Dưỡng Tâm Điện!
Bà ấy trúng cấm chế, rõ ràng ngay cả [Vấn Vật của Vương Trung Thu cũng không thể khiến bà ấy mở miệng... Thế nhưng lúc này bà ấy lại đang gào thét nghẹn ngào! Chỉ về phía mặt trăng với vẻ mặt khẩn thiết và bi thương!
Chúng tôi cúi người, hành lễ thật sâu với bà ấy: "Ma ma, bà đừng lo lắng.
"Mặt trăng, giao cho chúng ta bảo vệ!
"Chúng ta, sẽ đón bọn họ về nhà!"
Hùng ma ma lệ rơi đầy mặt.
Bình luận trên livestream tràn ngập nước mắt:
[Hu hu hu, Hùng ma ma! Bà nhất định phải đợi hài cốt của Niệm Chi trở về đó!]
"Tiên Hạc Dẫn!" Tôi giơ tay kết ấn.
Một tiếng hạc kêu thanh thúy vang lên!
Một con tiên hạc khổng lồ bay ra từ hư không, đón tôi và Tạ Đường, bay thẳng lên trời cao.
Dưới ánh mắt tiễn đưa thành kính của hồn ma, chúng tôi cưỡi hạc bay về phía Vạn Trùng Sơn.
Chúng tôi bay càng lúc càng xa, linh hồn của Hùng ma ma dần dần trở nên trong suốt.
Bà ấy vốn không nên rời khỏi Vĩnh Thọ Cung.
Nhưng bà ấy vẫn chạy đến cầu cứu. Bởi vì...
Mặt trăng, đang bốc cháy.