Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 23: Ngọc Bàn 10

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-12 10:12:07
Lượt xem: 306

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi lấy ra đan dược của sư tỷ, nhưng không biết nên dùng viên nào, dùng thuốc sai sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.

Vương Trung Thu cẩn thận quan sát họa sư mù…

Anh ta bình tĩnh nói: "Có thể cứu."

Thiếu niên mỉm cười trong sáng, bình tĩnh và tự tin:

"Hán Trung Vương gia chúng tôi là gia tộc y học.

"Chị gái tôi là Vương Nguyên Tiêu đã học được 'Thần Y Hoa Đà', tôi là Vương Trung Thu tu luyện 'Dược Vương Thiên Kim Phương' cũng được coi là nhất tuyệt.

"Đây mới là dị năng thật sự của tôi!"

Ánh đèn leo lét, nhưng không bằng đôi mắt sáng ngời của anh ta.

Khoảnh khắc này, thiếu niên Vương Trung Thu, giống một nhân vật chính hơn bất cứ ai!

18

Tạ Đường phái người đi điều tra nghi lễ tế thần của Đông Phương Kính, xem có việc bắt cóc trẻ con hay không, đề phòng "Đồng Cốt Tác Tân".

Vương Trung Thu giải độc cho họa sư mù.

Còn tôi thì ra khỏi cung tìm Vũ Văn Hi, cùng nàng ta đến nhà cũ của Vũ Văn Uyên tìm kiếm manh mối.

...

Nàng ta sai bảo người hầu, tôi sai bảo người giấy, từ lúc mặt trời lên cao đến khi hoàng hôn buông xuống. Cuối cùng cũng tìm thấy một cuốn...

"Những Câu Chuyện Kỳ Lạ của Trung Hoa"!

Lại là "Những Câu Chuyện Kỳ Lạ của Trung Hoa"!

Chẳng lẽ không có thêm điển tịch nào ghi chép về chuyện của Hùng ma ma sao?

Tôi buồn chán lật giở một cách tùy ý, càng lật càng thấy không đúng.

Có một vài câu chuyện khác với phiên bản ta đã xem trước đó!

Ví dụ…

Phiên bản hôm qua nhắc đến Đông Phương Nhã, sẽ gọi là thượng sư.

Phiên bản này nhắc đến Đông Phương Nhã, sẽ gọi là "con cáo già gian xảo, tà ác".

Cáo… già…

Chẳng lẽ "Dã Hồ Bái Đẩu" và "Lão Vu Kích Phủ" đều nói về hắn ta?

Chẳng lẽ Đông Phương Nhã chưa chết?

Tôi vội vàng lật đến đoạn của Hùng ma ma, quả nhiên nội dung cũng khác!

...

Hùng ma ma tên thật không rõ.

Bà ấy có một muội muội lại rất nổi tiếng.

Muội muội tên là Hùng Niệm Chi, tinh thông thi văn, đọc là nhớ, là nữ tể tướng nổi danh trăm năm trước. Thế nhưng vị nữ tể tướng này lại đột nhiên mất tích vào năm ba mươi lăm tuổi, đang độ tráng niên!

Vấn đề là ở đây!

Hùng ma ma chưa từng tìm kiếm! Chỉ đêm đêm ngây ngốc nhìn trăng, nhìn suốt ba mươi năm! Người khác hỏi vì sao bà ấy thích ngắm trăng như vậy, bà ấy ấp úng, úp úp mở mở.

Về sau, Hùng ma ma qua đời, lời trăn trối trước khi lâm chung đầy ẩn ý: "Đừng quên nàng ấy! Đưa nàng ấy về nhà... Đưa bọn họ về nhà!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-23-ngoc-ban-10.html.]

Sau khi chết, hồn ma của Hùng ma ma không chịu siêu sinh. Đêm đêm đi lang thang, dựa vào "tự sát" để gây sự chú ý của người sống! Cuối cùng, bà ấy luôn đưa tay chỉ về phía mặt trăng.

Lão Quốc sư Đông Phương Nhã nhiều lần làm phép, muốn loại bỏ hồn ma, nhưng cuối cùng không thành!

[Trong Thiềm Cung, có thứ gì tồn tại vậy?]

Vũ Văn Uyên thở dài một tiếng, hỏi ra câu này.

19

Tôi vôi vã chạy về hoàng cung, trên đường đi đã sắp xếp lại được rất nhiều chuyện.

Hùng ma ma không hề hận mặt trăng, thậm chí có thể nói bà ấy đang nhớ nhung mặt trăng. Điều này có nghĩa là, sự mất tích của Hùng Niệm Chi, không phải do mặt trăng gây ra.

Nàng ấy không biến thành quái vật.

Ánh trăng, sẽ không biến người thành quái vật! Mặt trăng, không phải tà thần!

Vậy tại sao ánh trăng sáng rọi xuống, người bình thường lại biến thành quái vật chứ?

Trừ phi, những kẻ đó căn bản không phải là "người bình thường"! Chúng vốn dĩ chính là quái vật!

Là ánh trăng sáng, khiến chúng hiện nguyên hình!

Tương Phi, vốn là do quái vật biến thành!

Tôn Duẫn Hỉ, vốn là do quái vật biến thành!

Không biết còn bao nhiêu quái vật nữa, lặng lẽ sống bên cạnh chúng tôi, chờ đến khi đói bụng, tiện tay bắt một người ăn thịt.

Càng nghĩ, càng thấy da đầu tê dại.

Còn nói về Đông Phương Kính... Đông Phương Kính ngày hôm qua g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn Duẫn Hỉ, chắc cũng không phải người tốt.

Hắn rất gian xảo!

Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t quái vật Tôn Duẫn Hỉ, khiến tôi nảy sinh một chút tín nhiệm với hắn, không đi nghi ngờ hắn.

Còn nữa, hắn bảo Tôn Duẫn Hỉ đưa cho tôi một cuốn <<Những Câu Chuyện Kỳ Lạ của Trung Hoa>> giả, để tôi đi cứu cuốn thật.

Ai ngờ, cuốn sách được cứu ra từ trong chậu lửa, cái gọi là sách thật, cũng là giả!

Lớp lớp bẫy rập, dụ tôi bước vào!

Từ việc hắn đặt bẫy "ánh trăng sáng" cho Tạ Đường, thì nên biết hắn là một lão hồ ly hành sự cẩn mật, cực kỳ gian xảo!

May mà Tạ Đường cảnh giác, không hoàn toàn tin tưởng manh mối đó.

Vậy thì…

Vị họa sư mù thì sao?

Ông ta dùng ánh trăng làm bút, hẳn là người tốt mới đúng!

Dưới ngòi bút của ông ta, quán trà, tiệm gạo, thanh lâu, tiệm cầm đồ, nha môn biến mất là chuyện gì vậy?

20

Tôi một đường chạy về cung, thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.

Vừa vào điện, Tạ Đường liền buông một câu kinh người:

"Họa sư mù, mới là Đông Phương Kính thật sự!"

Tôi sững sờ: "Hả?"

Tiếp đó, cậu ta lại buông thêm một câu:

"Kẻ giả mạo Đông Phương Kính kia, thực ra là Đông Phương Nhã."

Loading...