Tôi đã g.i.ế.c Tương Phi Nương Nương.
Bệ Hạ không hề trách tội, mà chỉ mỉm cười: "Vậy thì phong nàng làm Tương Phi."
Tôi: "... Hả?"
Hắn mân mê quân cờ bằng ngọc đen, không nhìn tôi: "Trẫm nói nàng là Tương Phi, thì chính là nàng. Từ trước đến nay chỉ có mỗi mình nàng là Tương Phi thôi, nào có ai mất tích."
1
Tôi là một tiểu cung nữ ở Vĩnh Thọ Cung.
Hàng ngày không cần hầu hạ Tương Phi Nương Nương chải chuốt trang điểm, chỉ cần làm một việc là được.
Đó chính là...
Mỗi đêm canh ba ghi chép lại cái c.h.ế.t của Hùng ma ma.
Hùng ma ma là một hồn ma, mỗi đêm đều tự sát.
Quy củ trong cung: Khi bà ta chết, nhất định phải có người chứng kiến và ghi chép. Nếu bà ta c.h.ế.t không được, còn phải giúp bà ta một tay.
Nếu không sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra!
Cái công việc c.h.ế.t tiệt này cung nữ nào cũng ghét, đến lúc phân công thì người này đẩy người kia.
Một là vì phải thức đêm, vừa thâm quầng mắt lại còn nổi mụn.
Hai là vì kinh hãi, đã có đến bảy tám cung nữ bị dọa đến phát điên.
Người tiền nhiệm của tôi vừa mới giao lại công việc cho tôi, thì đã phát điên tự sát.
Lúc chết, còn để lại một bài thơ quái dị.
[Trăng lên vời vợi chiếu gò cao,
Cáo chồn tế lễ đốt Thần xui.]
2
Tôi đem bài thơ quái dị đưa cho tiểu thái giám Vương xem, mong anh ta giúp phân tích một chút.
"Cái này tôi biết."
Vương Trung Thu ra vẻ rất hiểu biết.
Anh ta cầm bài thơ, miệng nói không ngừng.
"Câu thứ nhất, trăng lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên núi cao.
Đoạn này tả cảnh, thể hiện tình yêu đối với thiên nhiên.
Câu thứ hai, cáo chồn bái lạy sao trời, còn phóng hỏa đốt thần.
Chỗ này dùng phép nhân hóa, ví cáo chồn như con người.
Mọi người khi đón tết sẽ đốt lửa, biểu diễn các loại tạp kỹ.
Cái gọi là đốt thần, chắc chắn là tiễn ôn thần!"
Một câu thơ hết sức kinh dị, bị anh ta biến thành bài đọc hiểu, còn phân tích đâu ra đấy.
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ: "Anh chắc chứ?"
Bức di thư dính đầy m.á.u này, sao tôi nhìn mà thấy lạnh sống lưng thế nào ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-23-ngoc-ban-1.html.]
...
Đêm đó, là lần đầu tiên tôi ghi chép cái c.h.ế.t của Hùng ma ma.
Gió âm u lạnh lẽo, tôi ngồi bên giếng cạn, vừa ăn dưa hấu, vừa đợi hồn ma của ma ma xuất hiện.
Trong "Sổ Ghi Chép Tử Vong", cách c.h.ế.t xuất hiện nhiều nhất chính là nhảy giếng.
Theo ghi chép, có một lần ma ma nhảy giếng nhưng tư thế không chuẩn, bị kẹt lại.
Cung nữ canh đêm phải rất vất vả, mới run rẩy đẩy bà ta xuống giếng được.
Ùm --
Thi thể vừa rơi xuống, đã nổi lên. Hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng vào mặt trăng trên trời.
Tôi đợi rất lâu, Hùng ma ma vẫn không xuất hiện.
"Không ổn rồi! Chẳng lẽ hôm nay bà ta treo cổ?"
Tôi vội vàng chạy đến Vọng Nguyệt Đình, quả nhiên thấy hồn ma đang chậm rãi buộc dải lụa trắng lên xà nhà, một luồng ánh trăng sáng lạ thường chiếu vào người bà ta, như đèn sân khấu khiến bà ta vô cùng nổi bật.
May mà tìm thấy rồi!
Nếu không kịp thời ghi chép lại cách c.h.ế.t mỗi đêm của bà ta, trong cung sẽ có một người ngẫu nhiên biến thành quái vật!
Cho nên việc này, nhất định phải làm cho tốt.
Tôi tiến lại gần hơn, cầm bút lông, định ghi chép vào sổ...
Đột nhiên!
Hồn ma đang buộc dải lụa trắng như tia chớp xuất hiện trước mặt tôi, khuôn mặt đầy những đường vân đen chỉ cách tôi chưa đầy một tấc!
Bà ta cười âm hiểm: "Ngươi xem ta có phải Hùng ma ma không?"
Mùi phấn son và mùi xác c.h.ế.t hòa quyện vào nhau bao trùm lấy tôi, giọng nói the thé như muốn xé toạc trái tim tôi !
Tôi cầm bút cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khi nhìn vào đôi mắt đen kỳ dị không có tròng trắng của bà ta, tôi không khỏi nín thở --
Bà ta là Tương Phi Nương Nương!
Bà ta mặc áo ngủ bằng lụa, tóc dài như thác nước, dường như vẫn xinh đẹp như mọi khi.
Nhưng khuôn mặt ấy, lại đầy những đường vân đen như mạng nhện, giống như mạch m.á.u của cây cối xâm nhập vào da thịt!
3
Sao có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ!!! (Bức tranh nổi tiếng "Tiếng Thét".jpg)
Tôi không kịp thời ghi chép lại cách c.h.ế.t của Hùng ma ma, khiến Tương Phi Nương Nương biến thành quái vật!
Nhưng bà ta thật tốt bụng.
Không chỉ không trách tôi, còn mỉm cười quyến rũ thở ra một hơi về phía tôi .
Bàn tay ngọc ngà mềm mại như tơ lụa vuốt ve lên cổ tôi , móng tay sơn màu đỏ tươi ngọt ngào cắm vào... động mạch của tôi ...
Tôi nhanh như gió lùi lại ba mét, phản thủ ném ra một lá bùa: "Ly Quyết, Nghiệp Hỏa Phần Thân!"
Lá bùa lửa đỏ rực xoay tròn bay ra, càng lúc càng lớn! Bao trùm lấy quái vật!
Quái vật phát ra tiếng kêu thê lương, trong nháy mắt tan thành tro bụi.
...