Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 20: Giáng Lâm 9
Cập nhật lúc: 2024-12-18 18:29:27
Lượt xem: 512
Quỷ Mặt Xanh đã bị chế ngự nhưng thế giới xung quanh vẫn đang méo mó và phân tách.
Cho đến khi——
Hai khe nứt phát ra ánh sáng chói lọi xuất hiện!
"Ting——"
Hệ thống đã biến mất từ lâu bỗng nhiên xuất hiện: "Chúc mừng người chơi đã phá hủy lò luyện đan, mở ra khe nứt không thời gian, khe nứt vàng là 'thời gian', khe nứt bạc là 'không gian', xin hãy cẩn thận lựa chọn lối vào, chỉ có một khe nứt ẩn giấu bí mật của Quỷ Mặt Xanh."
Tôi và lớp phó học tập nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến bài thơ của cậu ta.
"Khô đằng lão thụ hôn nha, thì gian không gian quỳnh hoa..."
Lớp trưởng vỗ đầu: "Chuyện này còn không đơn giản sao? Chúng ta chia nhau hành động thôi!"
Cô ấy nói cũng có lý.
Cần gì phải chọn, chúng tôi đều muốn!
Tôi đưa cho lớp phó học tập năm lá bùa sấm sét, năm lá bùa lửa và một lá bùa truyền âm, dặn dò cậu ta bảo vệ tốt lớp trưởng.
Hai người họ nhảy vào "khe nứt thời gian".
Tôi lại đưa cho thầy chủ nhiệm mười lá bùa sấm sét, để thầy ấy ở lại phòng luyện đan, canh chừng Quỷ Mặt Xanh.
Sau đó, tôi xoay người bước vào "khe nứt không gian".
20
(Khe nứt thời gian)
Ba trăm năm trước, nơi Thanh Phong Quan tọa lạc chỉ là một con đường cát cổ hoang vu.
Mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa.
Cách đó không xa có hai người một già một trẻ đang đi tới.
Người già là một đạo sĩ, tay cầm phất trần tử kim.
Người trẻ là một cậu bé mặt xanh, ngây thơ hồn nhiên.
Lão đạo sĩ vuốt râu, nheo đôi mắt trong trẻo: "A Quân, chúng ta an cư lạc nghiệp ở đây nhé!"
Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu nhỏ lên, há hốc mồm: "An cư lạc nghiệp ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sao? Sư phụ, người đừng trêu đùa đệ tử nữa."
Lão đạo sĩ xòe tay, từ trong miệng phun ra một hạt giống cây quỳnh.
Vung phất trần, trong biển cát chớp mắt đã mọc lên một cây non, cây non càng lúc càng cao lớn, rắn chắc... Cuối cùng mọc thành một cây đại quỳnh thụ che trời.
Hai thầy trò an cư trên cây, xây dựng đạo quán.
Bảng hiệu "Thanh Phong Quan" dưới ánh nắng mặt trời, sáng bóng rực rỡ.
...
Dần dần, dưới gốc cây mọc lên một thị trấn, ngày càng có nhiều người đến đây an cư lạc nghiệp.
Thị trấn trở nên sầm uất.
Ngày nọ, A Quân nhặt được một người mù ngất xỉu ở đầu thị trấn.
Người mù sắc mặt trắng bệch, môi nứt nẻ, hơi thở yếu ớt như sắp chết.
Tiểu đạo sĩ tốt bụng, cậu ta cõng người mù, chạy như bay về đạo quán.
"Sư phụ! Mau cứu người!"
Nhưng cậu ta vạn lần không ngờ tới.
Người mù được cứu sống này, lại vào một buổi trưa yên tĩnh, nhân lúc Cổ Đằng đạo trưởng đang chống lại tâm ma, xuất hiện từ phía sau lão đạo trưởng, giơ d.a.o găm lên, đ.â.m thẳng vào tim ông!
Người mù m.ổ b.ụ.n.g lão đạo trưởng, lấy đi kim đan, bỏ trốn.
...
Tiểu đạo sĩ hóa điên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-20-giang-lam-9.html.]
Dưới ánh hoàng hôn, cậu ta chôn cất sư phụ, ruột gan đứt từng khúc.
Cậu ta dùng ngón tay làm bút viết bia mộ cho lão đạo trưởng.
Ngón tay bị rách, m.á.u thịt be bét, lộ ra xương trắng... Nhưng cậu ta vẫn miệt mài viết đi viết lại tên sư phụ lên bia mộ.
Miệng gào khóc thảm thiết.
"Sư phụ, con xin lỗi!!! Con xin lỗi——"
Là cậu ta!
Cứu một con sói dữ, cắn đứt cổ họng sư phụ.
Là cậu ta!
Hại c.h.ế.t người sư phụ yêu thương, che chở, nuôi nấng, dạy dỗ cậu ta.
...
"Thì ra là vậy."
Tôi lẩm bẩm.
Trong bùa truyền âm, lớp trưởng và cậu lớp phó học tập kể cho tôi nghe những gì họ đã thấy.
Nói như vậy, A Quân chính là Quỷ Mặt Xanh.
Nguyện vọng bề nổi của cậu ta là phi thăng thành tiên.
Nhưng nguyện vọng sâu xa hơn của cậu ta là... Hồi sinh sư phụ? Sám hối với sư phụ? Nói một câu... Xin lỗi?
"Bên cậu thế nào rồi?"
Bùa truyền âm sáng lấp lánh, cậu lớp phó học tập hỏi tôi.
Giọng tôi hơi run: "Bên tôi, hơi rắc rối."
21
(Khe nứt không gian)
Gió thổi xào xạc lá cây.
Lúc này, tôi đang đứng trong rừng táo.
Thi thể của hoa khôi bị treo trên cây, đung đưa theo gió...
Hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào tôi một cách kỳ dị, giòi bò lúc nhúc trong miệng.
Bình luận bùng nổ: [Trời đất ơi! Sao lại là cảnh này nữa! Tại saooo!!!]
[Khốn kiếp, tôi muốn đi vệ sinh, nhịn không nổi nữa!]
[Á á á, tôi sợ quá! Tôi muốn ra quảng trường Nhân dân nương tựa vào các bác gái nhảy ở quảng trường! (again!)]
Tôi cũng nổi da gà.
Nhưng tôi nhanh chóng nhớ đến bài thơ lớp phó học tập đọc: "Quỷ lâm thanh phong âm ách... Bình quả thụ hạ, tử nhân khai khẩu thuyết thoại.”
(Tạm dịch: Rừng ma gió lặng im lìm... Dưới gốc táo, người c.h.ế.t mở miệng nói chuyện.)
Liệu hoa khôi có mở miệng nói cho tôi biết điều gì không?
Tôi lấy hết can đảm, từng bước tiến lại gần cô ấy, gần hơn, gần hơn...
"Này."
Giọng nói thiếu niên lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Tôi giật b.ắ.n mình, từ từ quay đầu lại——
Là Tạ Đường!!
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, ngậm kẹo mút, hơi ngẩng đầu, lộ ra đôi lông mày tinh tế.
"Sao cậu lại ở đây?" Cậu ấy hỏi.
Tôi mới là người muốn hỏi: "Sao cậu lại ở đây!"