Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 20: Giáng Lâm 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-18 18:29:25
Lượt xem: 512

Kể từ khi bước vào thế giới ảo ảnh, thầy chủ nhiệm ngày nào cũng nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Mỗi ngày ít nhất mười lần muốn nhảy xuống từ cây quỳnh cao chọc trời.

May mà, lần nào cũng bị chúng tôi ngăn lại.

Bất đắc dĩ, chúng tôi đành nói thật với thầy ấy: "Đây không phải mơ! Tất cả chỉ là một trò chơi, thầy là NPC trong trò chơi."

Thầy Vương không tin.

Thầy nghiêm túc xua tay: "Các em là lứa học sinh nói năng linh tinh nhất mà tôi từng dạy! Ở trường nghịch ngợm đã đành, trong mơ của tôi cũng không chịu yên!"

Thầy ấy còn không quên phê bình hoa khôi và trùm trường: "Còn hai đứa nữa! Thi tháng xếp thứ nhất từ dưới lên và thứ hai từ dưới lên còn dám yêu đương? Đợi tôi tỉnh giấc, tôi sẽ gọi phụ huynh hai đứa!"

Thầy ấy không chịu tin mình là NPC.

Vắt óc suy nghĩ cách tỉnh dậy từ trong mơ.

...

Tôi và cậu bạn lớp phó học tập ngồi xổm hai bên thầy Vương: "Thầy không sao chứ?"

Thầy Vương nhìn cánh tay bị mảnh vỡ lò luyện đan làm bị thương, cảm giác đau đớn chân thật đến vậy.

Thầy ấy lần đầu tiên d.a.o động nhận thức: "Tôi không phải đang nằm mơ? Tôi là... NPC?"

Tôi và lớp phó học tập gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Thầy chủ nhiệm sững người, trừng mắt nhìn đống mảnh vỡ dưới đất, chấp nhận sự thật: "Chết tiệt! Chết tiệt!"

Tôi lấy ra cuốn sổ nhỏ——"Nội quy Thanh Phong Quan".

Thản nhiên nói: "Lão đạo sĩ sẽ không g.i.ế.c thầy đâu ạ~”

"Ông ta sẽ treo thầy lên cây, treo bảy bảy bốn mươi chín ngày.”

"Mỗi ngày cho thầy uống một bát nước, ăn một bát giòi, thầy vẫn còn một tia hy vọng sống sót!"

Thầy chủ nhiệm muốn khóc mà không ra nước mắt: "... Thà c.h.ế.t còn hơn."

Tôi gõ gõ sàn nhà: "Sinh mạng đáng quý, thà sống khổ còn hơn chết.”

"Nhưng nếu thầy lại làm nổ thêm một lò luyện đan nữa thì mạng nhỏ coi như toi..."

Tôi vừa dứt lời.

Ầm ầm ầm ầm ầm——

Lại nổ thêm năm lò luyện đan liên tiếp.

18

Tất cả lò luyện đan đều hỏng!

Trong phòng luyện đan rộng lớn, chỉ còn lại đầy đất mảnh vỡ.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, cả thế giới như đang chao đảo, vách đá, chân nến, bàn thờ... Mọi thứ xung quanh đều đang méo mó biến dạng.

Lớp phó học tập tái mặt: "Ơ ơ, động đất à?"

Thanh Loan và lớp trưởng nghe thấy tiếng nổ, vội vàng chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người họ nhìn nhau: "Sao lại thế này?"

Tiểu đạo đồng nhanh chóng lùi xa chúng tôi.

Cậu ta lách mình ra khỏi cửa, đóng sầm cánh cửa đá dày cộp của phòng luyện đan lại.

Giọng nói non nớt vang lên từ phía sau cửa: "Các ngươi xong đời rồi! Sư phụ sẽ không tha cho các ngươi đâu, ngoan ngoãn chịu c.h.ế.t đi!"

Phòng luyện đan là một căn phòng đá kín mít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-20-giang-lam-8.html.]

Lối vào duy nhất là cánh cửa đá dày cộp kia, cơ quan chỉ có lão đạo sĩ và Thanh Loan biết.

...

Xung quanh rung chuyển, mọi thứ đều méo mó biến dạng, thế giới game như sắp vỡ tan!

Cùng lúc đó, tiếng gầm gừ the thé, u ám vang lên từ bên trong vách đá: "Lò luyện đan của ta!! Không thể thành tiên rồi! Ta phải g.i.ế.c các ngươi! Giết các ngươi——"

Vách đá nứt toác.

Lão đạo sĩ cuối cùng cũng xuất hiện.

Ông ta gầy trơ xương, lưng còng, đầu tóc bù xù, tay cầm phất trần tử kim, trừng mắt nhìn chúng tôi.

Điều đáng kinh ngạc nhất là ông ta có một khuôn mặt màu xanh lục.

Ông ta là Quỷ Mặt Xanh!

Quỷ Mặt Xanh nghiến răng nghiến lợi: "Không ngờ ta lại tính toán sai, cứ tưởng các ngươi có thể giúp ta thành tiên... Nói đi, muốn c.h.ế.t như thế nào?"

Tôi, lớp trưởng và lớp phó học tập đều tập trung cao độ, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Thầy chủ nhiệm vẫn luôn co rúm ở góc tường bỗng nhiên đứng ra!

Thầy ấy chắn trước mặt ba chúng tôi, mắt ngấn lệ: "Dù tôi là người sống hay là một chuỗi dữ liệu, tôi cũng là thầy chủ nhiệm của các em!”

"Các em, tôi sẽ cản ông ta! Các em mau chạy đi! Chạy——"

Phất trần quất tới!

Mang theo cuồng phong và sương mù dày đặc, đánh thẳng vào giữa trán thầy chủ nhiệm!

"Thầy Vương!!"

Lớp phó học tập phóng xúc tu ra cứu nhưng lại bị sương mù che mắt.

Lớp trưởng gào khóc: "Thầy Vương! Em không muốn thầy chết!!"

Nhưng bọn họ đều biết rõ, chiêu đó bọn họ đều không thể đỡ thay cho thầy ấy.

Bọn họ đều không ngờ tới...

Một ông thầy NPC vừa nhát gan vừa sợ chết, vậy mà lại liều mình chắn trước mặt bọn họ!

19

Sương xanh bị gió cuốn tan.

Tôi đỡ thầy chủ nhiệm, lơ lửng giữa không trung.

Nháy mắt tinh nghịch với hai người chơi đang khóc lóc: "Khóc sớm quá rồi đấy?"

Quỷ Mặt Xanh đã bị "Phục Ma Đằng" của tôi trói chặt, ngất xỉu trên mặt đất. Xung quanh ông ta xoay tròn, bay lượn mười lá "Hỏa Phù" khổng lồ.

Nếu ông ta tỉnh lại mà dám manh động, sẽ lập tức bị nghiệp hỏa thiêu cháy!

Tôi đưa thầy chủ nhiệm nhảy xuống đất, xòe tay: "Ôi chao! Tôi còn không dám đánh mạnh tay. Chưa moi được bí mật của Quỷ Mặt Xanh đâu, lỡ đánh c.h.ế.t ông ta thì biết làm sao?"

Lớp trưởng: "..."

Lớp phó học tập: "..."

Thầy chủ nhiệm: "..."

Bình luận: [………………]

[Nói sao nhỉ, lần đầu tiên thấy Tiểu Bạch Hoa vênh váo thế đấy!]

[Á á á, con gái cưng đáng yêu quá!]

Loading...