Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 20: Giáng Lâm 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-18 18:29:20
Lượt xem: 519

Trong vườn táo đêm tối, trong làn gió ấm áp của mùa hè, đung đưa qua lại...

Dưới ánh trăng trắng xóa, rùng rợn, tôi nhìn rõ khuôn mặt biến dạng của người đó, nhìn thấy hốc mắt đen ngòm, chiếc mũi gãy, miệng rách toạc đến tận mang tai, nhìn thấy...

Trên má trái cô ấy có một nốt ruồi đen.

Cô ấy là...

Hoa khôi!

Tôi mang theo tâm sự nặng nề cưỡi hạc quay trở lại.

Khu bình luận la ó ầm ĩ:

[Hu hu hu, c.h.ế.t tiệt, dọa c.h.ế.t tôi rồi! Phim kinh dị cũng không diễn như vậy!]

[Một nam sinh nhiệt huyết như tôi, bị dọa đến mức ném cả điện thoại vào bồn cầu! May mà còn máy dự phòng! (Đầu chó.jpg)]

[Nửa đêm nửa hôm, thật là rùng rợn!]

[Vừa rồi ngay cả Ái Thần cũng bị dọa tè ra quần, hahaha~]

Tôi khoanh tay, giận dỗi: Bởi vì rất đáng sợ mà!

Khán giả xem qua màn hình còn bị dọa sợ xanh mặt, huống chi tôi đang ở ngay hiện trường.

Đồng thời, tôi đang suy nghĩ.

Thứ nhất, sáng hôm nay, hoa khôi nghi ngờ trùm trường ngoại tình.

Trùm trường cãi rằng tối qua cậu ta đã cùng hoa khôi đến rừng cây nhỏ.

Thứ hai, ngôi mộ trong ảo ảnh đã nứt ra từ sớm, có một Ngụy Nhân trà trộn vào chúng tôi.

Nhìn như vậy, rất có thể là "hoa khôi".

Vậy vấn đề là.

Xác c.h.ế.t của hoa khôi trong vườn táo, là "xác c.h.ế.t của hoa khôi thật", hay là "xác c.h.ế.t của hoa khôi giả"?

Cô ấy c.h.ế.t như thế nào?

Là do trùm trường giết? Hay là hoa khôi g.i.ế.c hoa khôi"?

...

Đợi tôi quay lại tòa nhà dạy học, bọn họ vừa kết thúc trận chiến.

Mặc dù Lôi pháp của "Lý Khả Ái giả" rất sơ cấp, lớp phó học tập và lớp trưởng vẫn bị sét đánh đen nhẻm.

Tôi cười tủm tỉm nói: "Vất vả rồi!"

Lớp phó học tập c.h.ế.t lặng: "Ngụy Nhân đó có phải đã sao chép kỹ năng của cô không? Vậy thì cô lợi hại hơn tôi tưởng tượng một chút."

Lớp trưởng nổi cáu: "Đó là một chút sao? Là mạnh đến mức khó nhằn! Khó nhằn đến mức đáng sợ!"

Chỉ có Tạ Đường...

Cậu ta ung dung dựa vào cây long não, thong thả bóc lớp giấy gói kẹo mút đầy màu sắc.

Vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Ting——"

Hệ thống thông báo: "Nhiệm vụ ải được công bố! Tìm ra 'Bí mật của Quỷ Mặt Xanh', là có thể quay trở lại sảnh trò chơi, nhận thưởng ải."

Nói xong, hiện ra bức chân dung của Quỷ Mặt Xanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-20-giang-lam-5.html.]

——Hệ thống cho một cái bóng mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng.

Phía dưới bức chân dung viết một dòng chữ nhỏ màu xanh lá cây——

[Có người đã phát hiện ra dấu vết của Quỷ Mặt Xanh tại 'Thanh Phong Quan'.]

...

Tạ Đường đứng dưới gốc cây long não, lặng lẽ liếc nhìn tôi: "Thanh Phong Quan ở trong thế giới ảo ảnh."

Tôi nhìn cậu ta: "Muốn hợp tác không?"

Thiếu niên đẹp trai bước về phía tôi, trong gió thoảng đến hương hoa cỏ nhàn nhạt.

Vào khoảnh khắc lướt qua tôi, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cậu ta: "Tôi ghét bị kéo chân sau."

Nói xong, cậu ta đi thẳng qua tôi, nhảy vào thế giới Ảo ảnh.

Tôi hỏi hai người chơi đen nhẻm còn lại: "Muốn hợp tác không?"

Hai người họ nhìn nhau, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Được được."

Lúc này, lại có hai người chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.

Hoa khôi và trùm trường chạy như bay về phía chúng tôi, đồng thanh cầu xin: "Đừng bỏ rơi bọn tôi! Bọn tôi sợ!"

Tôi dẫn họ theo.

——Tôi không chắc "hoa khôi" này có phải người giả hay không nên quyết định mang tai họa bên mình để giám sát chặt chẽ.

Lúc tôi không để ý, lớp phó học tập còn cõng theo thầy chủ nhiệm đang hôn mê.

Cứ như vậy, chúng tôi cùng nhau bước vào thế giới ảo ảnh.

12

Chúng tôi đáp xuống khu mộ.

Sau khi hỏi thăm người qua đường, biết được mười dặm ngoài thị trấn Thanh Phong có một Thanh Phong Quan.

...

Thế giới ảo ảnh mờ mịt mưa bụi.

Nhưng sau khi bước vào thị trấn Thanh Phong, mưa dường như đã tạnh.

"Lạ thật." Lớp trưởng vừa cất ô, vừa ngẩng đầu nhìn lên: "Thật sự không còn một giọt mưa nào nữa!"

Nhóm chúng tôi lạc đường trên con phố vắng vẻ, chằng chịt.

Lúc này, một tiểu đạo đồng xách giỏ rau xuất hiện ở góc đường.

Cậu bé búi tóc hai bên, chớp đôi mắt xanh biếc như lá liễu, nói giọng trẻ con: "Sư phụ nhà ta nói có người hữu duyên tự tìm đến cửa rồi! Mời các vị đi theo ta."

Đạo đồng đưa tay chỉ, thấy trong hư không hiện ra một cây đại thụ che trời, lá cây tầng tầng lớp lớp, rậm rạp không một kẽ hở.

Chính là cây đại thụ này đã che mưa, bao phủ cả thị trấn.

Thanh Phong Quan được xây dựng trên cây.

Chủ nhân của Thanh Phong Quan là một lão đạo sĩ tóc tai bù xù, ông ta có ba trăm đồ đệ, tất cả đều sống trên cây.

Đêm qua canh ba, ông ta bấm đốt ngón tay, tính toán rằng sau khi trời sáng sẽ có người đến bái sư nên đã sai đạo đồng Thanh Loan đến đón chúng tôi.

Chúng tôi trở thành đồ đệ trên danh nghĩa của lão đạo sĩ điên.

Mỗi ngày chỉ có một việc: canh giữ lò luyện đan.

...

Loading...