Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 2: Trương Tam Và Cthulhu 7
Cập nhật lúc: 2024-11-07 03:35:28
Lượt xem: 1,427
Bình luận livestream càng điên cuồng hơn!
[...]
[!]
[Mắt tôi! Tôi đã thấy gì thế này!]
[Cô ấy là người hay là quỷ? Aaaa có ai nói cho tôi biết không? Đây là điều con người có thể làm được sao?]
[Mẹ ơi, lần này tôi thực sự mất hết sự tỉnh táo hết rồi! Đây đây đây là chuyện có thật sao?]
[Yeah yeah yeah, Ái Thần của chúng ta cuối cùng đã lật kèo cả đám rồi!]
[Huhuhu cuối cùng cũng được rồi!! Tôi nín thở nửa ngày trời, cứ hễ khen Ái Thần là bị mắng huhuhu...]
Nhưng, đây tuyệt đối không phải là kết thúc.
Tôi biết, bản thể thật sự của nó đang ở đó chờ chúng tôi.
Ngay tại đó...
Ngôi đền thờ đồ sộ kia.
Tượng thần cao chót vót kia.
"Đi!" Tôi quay đầu nói với đồng đội, "Chúng ta vốn đã không còn đường lui."
Không chạy thoát, nó sẽ luôn tìm đến chúng tôi.
Nếu vậy, tôi sẽ nghênh chiến!
11
Dưới màn đêm.
Chúng tôi thuận lợi lên núi.
Sắp đến gần, tiếng lẩm bẩm, tiếng tụng niệm ập đến.
Điên cuồng! Hỗn loạn! Vô cùng lộn xộn!
Cảm giác cận kề cái c.h.ế.t đến nghẹt thở! Nỗi sợ hãi không thể trốn tránh! Tất cả ập đến...
Giữa những bức tường đổ nát, tượng thần khổng lồ bí ẩn vẫn cao chót vót, lạnh lùng ẩn mình ở nơi không thể nhìn thấy.
Tương truyền, trên cuốn kinh cổ có viết:
[Ngài ấy trỗi dậy từ đáy biển, từ mặt đất, từ bầu trời, ở khắp mọi nơi.
[Nơi ngài ấy đến, xác c.h.ế.t chất thành núi. Nơi ngài ấy đi qua, nỗi sợ hãi lan tràn...]
Câu này là lời sấm truyền của văn học Cthulhu lưu truyền đến nay.
Giáng lâm! Giáng lâm! Cuồng loạn giáng lâm.
Bình luận livestream cũng trở nên hỗn loạn.
[Thần…thầ..n yêu… yêu.. yêu tôi…tôi..tôi l..à là…$%#@$%.]
[Khuất phục khuất phục khuất phục tuân… tuân… tuân...]
[Giá trị tinh thần tụt hết rồi! Giá trị tinh thần tụt sạch sạch… sạch… sạch… rồi!]
[Chuyện gì thế này! Khán giả bình thường thì thôi đi... Sao cả tôi cũng...]
Cuối cùng, hệ thống buộc phải can thiệp:
[Thông báo khẩn cấp! Thông báo khẩn cấp! Hệ thống đã buộc phải ngắt kết nối livestream của "khán giả bình thường".
[Và cử nhân viên y tế đến cứu chữa.
[Đồng thời, hỗ trợ "khán giả dị năng" mở lá chắn tinh thần, chúc các vị "thượng khách" xem livestream vui vẻ.]
Khán giả trong phòng livestream bị out hàng loạt.
Số lượng người xem ngay lập tức từ hai vạn giảm xuống còn hai mươi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, lại có hai vạn người đổ vào, thậm chí số lượng khán giả còn ngày càng tăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-2-truong-tam-va-cthulhu-7.html.]
[Aaaa tôi không cam tâm, có c.h.ế.t tôi cũng phải xem đến hồi kết!]
[Hệ thống không phải có lá chắn tinh thần sao? Người bình thường chúng tôi cũng muốn xem livestream!]
[Lần nào cũng chỉ có dị năng giả mới được thế này thế kia, người bình thường chúng tôi thì không được. Tuy là để bảo vệ chúng tôi, nhưng chúng tôi thực sự rất buồn...]
[Đúng vậy, mong hệ thống tăng cường biện pháp phòng ngừa, thay vì đuổi chúng tôi đi! Cảm ơn~]
Hệ thống đành phải mở lá chắn tinh thần cho toàn bộ khán giả, phòng livestream miễn cưỡng ổn định trở lại.
Bốn chúng tôi bình an lên núi.
Vừa rồi, chúng tôi đã uống thuốc do Thanh Đại chế tạo, có thể bảo vệ chúng tôi khỏi bị ô nhiễm tinh thần trong mười phút.
Mười phút này chính là thời hạn sinh tử của chúng tôi!
Nhưng điều tôi không ngờ tới là...
"Trương Tam!
"Cố lên! Trương Tam!"
Trương Tam đã phát điên, vào khoảnh khắc đến gần Cthulhu cổ thần, anh ta lại rơi vào trạng thái cuồng loạn.
Thanh Đại vội vàng cấp cứu cho anh ta.
Anh ta hét lên điên cuồng: "Ngài ấy đến rồi! Ngài ấy đến rồi!"
"Là ngài ấy!"
Ngay lập tức, sương mù dày đặc nổi lên trên núi, dày đặc như thể có ai đó kéo mây đen xuống từ trên trời.
Lờ mờ, tôi thấy một con quái vật khổng lồ đang bò về phía chúng tôi... như một ngọn núi di động!
Áp lực ập đến, mang theo nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời!
Bịch——
Dưới sức ép khổng lồ, Thanh Đại và Đoan Mộc Thanh không khống chế được, đồng loạt quỳ xuống.
Hai người cố gắng bò dậy.
Nếu, bỏ rơi Trương Tam, chúng tôi còn có thể chạy thoát...
Tôi quay đầu nhìn hai người, rõ ràng bọn họ cũng đã nhận ra.
Dưới gốc cây hòe cổ thụ xanh tốt, Trương Tam suy yếu dựa vào đó, hai mắt dần chuyển sang màu vàng đục.
Những xúc tu dính nhớp chọc thủng da thịt! Cái này đến cái khác, anh ta đang dần bị "thần" chiếm hữu.
Anh ta khác với những người được cúng tế trên núi xác.
——Đó là hương hỏa của thần, là thức ăn của thần.
Còn anh ta, được thần lựa chọn, trở thành tín đồ, trở thành quái vật! Trở thành xác sống mất đi ý thức!
Tôi cúi người kéo anh ta: "Dậy đi, chúng tôi đưa cậu đi!"
Đoan Mộc Thanh cũng vội vàng lắc anh ta: "Anh, anh mau dậy đi! Anh là nhân vật quan trọng! Nếu anh không còn, chúng ta sẽ tiêu đời!"
"Cầu xin anh, tỉnh táo lại đi!" Cậu học sinh tiểu học khóc òa lên.
Trương Tam như tìm được một tia tỉnh táo, anh ta đột nhiên lên tiếng:
"Tôi muốn sống! Tôi muốn sống! Nhưng mà!
"Nhưng mà...
"Mọi người đi đi! Đừng quan tâm đến tôi nữa!
"Mang theo tôi, ai cũng không thoát được đâu!"
Đoan Mộc Thanh suy sụp, lắc mạnh hơn:
"Aaaaa anh, anh có hiểu không! Bỏ rơi anh, chúng ta cũng sẽ chết!"
"Anh là nhân vật quan trọng aaaaaaaa!"
Đứa trẻ sốt ruột đến mức sắp nổ tung.