Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 19: Hết Phần 19
Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:37:11
Lượt xem: 1,206
Năm gã đàn ông lực lưỡng kích động vô cùng, a a a a hét lên không ngừng, cứ như năm con gà mái đang kêu quang quác.
Họ vô cùng kinh ngạc: "Cô cô cô là..."
Tôi cười tủm tỉm nói: "Đã nói rồi, tôi là Lý Khả Ái mà!"
Họ đồng thanh hỏi lại: "Vậy, vậy hòa thượng hôm đó?"
Tôi xòe tay: "Đã nói rồi, là Thần Ẩn nha."
Năm gã đàn ông lực lưỡng há hốc mồm.
"Cô... cô thật sự là Lý Khả Ái sao!" Gã đầu trọc hét lên xong, kích động đến mức ngất xỉu.
Bốn người còn lại, tám con mắt hưng phấn đến mức sáng lấp lánh.
"Đại tiểu thư thật sự là Lý Khả Ái! Cô đúng là cứu tinh của chúng tôi!"
"A a a, đại tiểu thư xin hãy cho tôi xin chữ ký!"
"Hì hì, đừng quên đánh thức gã đầu trọc, hắn nợ đại tiểu thư một nghìn cái chống đẩy."
"Hắn còn phải cởi trần chạy trong sảnh game, học tiếng khỉ đột kêu nữa! Ha ha ha ha..."
"Hu hu hu, Ái Thần, tôi là fan của ngài! Tôi là sau phó bản 《Ngộ Không》mới bắt đầu theo dõi ngài, đáng tiếc là tôi đã bỏ lỡ buổi livestream." Gã tóc đỏ xấu hổ đến mức luống cuống tay chân, "Ngài, sao ngài lại là một cô em gái ngoan ngoãn thế này..."
Gã mũi khuyên đẩy gã tóc đỏ ra: "Từ nay về sau, Lôi Lão Tam ta cũng là fan cuồng của đại tiểu thư!"
Gã đeo kính ngồi xổm ở góc tường, lẩm bẩm không ngừng: "Thần Ẩn đại nhân, tôi vậy mà lại được gặp Thần Ẩn đại nhân! Thần Ẩn đại nhân vậy mà không phải là một gã lực lưỡng! Hu hu hu, nhưng mà ngài ấy đẹp trai quá, cứ như thần tiên vậy!"
"Tôi thế mà lại sống sót ra khỏi phó bản cấp S..."
Họ đều đang nói chuyện.
Còn tôi thì hai mắt tối sầm.
Trước khi ngất xỉu, tôi nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của Thanh Thanh: "Tỷ tỷ ——"
Con bé cứng đầu này, từ bao giờ lại mít ướt thế?
24
Lâm phủ đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Năm gã đàn ông lực lưỡng biến thành lao công, dọn dẹp Lâm phủ rộng lớn sạch bong kin kít.
Khói bếp lượn lờ bay ra từ ống khói.
Thiếu niên mèo xuống bếp, làm vài món ăn ngon —— Cá sốt giấm Tây Hồ, cá mú chua ngọt, cá rô hấp hành lá, cá luộc, đầu cá hấp ớt...
Lâm Sinh vui vẻ bưng rượu mơ lên: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, đây là rượu mơ A Sinh mới ủ, mùa xuân năm nay ta đã tự mình trèo lên cây hái đó!"
Tôi nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, cười tủm tỉm nói: "Không ngờ đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ngày nào, giờ đã thành ông lão lớn tuổi nhất rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-19-het-phan-19.html.]
Nghe vậy, Lâm lão đầu lập tức không cười nổi nữa.
Thấy hắn giơ tay định lau nước mắt, tôi vội vàng an ủi: "Ấy, Tiểu A Sinh à, tỷ tỷ sẽ nướng khoai tây thơm phức cho ngươi nhé! Món này, ngươi đợi gần tám mươi năm rồi đúng không?"
Khoai tây lăn tròn trên bếp than, tôi không rời mắt nhìn chằm chằm: Lần này nhất quyết không được để nướng cháy!
Muốn hỏi tôi biến thành người m.á.u me là thế nào mà khỏi được ư?
Bạn xem xem người đang bước vào cửa chính là ai?
Y phục trắng hơn tuyết, phiêu dật như tiên.
Chỉ tiếc nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt lại mang vẻ yêu dị.
Lúc Thần Ẩn bước vào cửa, năm gã đàn ông lực lưỡng đều nhìn đến ngây người.
May mà Thần Ẩn xuất hiện kịp thời, truyền chân khí cho tôi, tạm thời bảo vệ tâm mạch. Tôi lại nuốt thêm một viên Kim Đan của sư tỷ, vết thương cũng lành lại.
Nhưng mà, chân khí của Thần Ẩn chỉ có thể giúp tôi kéo dài hơi tàn thêm vài ngày... Sau khi ra khỏi game, vẫn phải đi tìm Vương Nguyên Tiêu giúp tôi chữa trị!
Cuối thu, hoa mơ đỏ còn chưa nở.
Quýt thì đã vàng ươm treo đầy cành, dưới ánh trăng tròn trông thật đáng yêu.
Cây quýt già thổi râu trừng mắt: "Thả ta ra! Thả ta ra!"
Tôi nhét một củ khoai tây vào miệng ông ta.
"Nóng nóng nóng!" Cây già kêu la thảm thiết, "Ơ? Thơm quá, thêm một củ nữa!"
Ăn xong, ông ta lại bắt đầu lải nhải: "Thả ta ra! Lão phu là thần tiên, không phải cây cảnh trong sân nhà ngươi!"
Lâm Thanh Hoan cầm bút, vẽ cảnh náo nhiệt trong sân lên tranh.
—— Yêu tăng nhàn nhã thưởng rượu, năm gã đàn ông lực lưỡng tranh giành cá, thiếu niên mèo bị khoai tây nướng làm bỏng lưỡi, Lâm Sinh xách đèn lồng lau nước mắt, cây quýt già lải nhải...
Còn có tôi và Lâm Thanh Hoan, mỗi người một cây bút.
Mỹ nhân, cảnh đẹp, món ngon, sống động như thật.
Vừa tả thực, vừa tả ý.
Tôi lại đề thơ: "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt."
Lâm Sinh tấm tắc khen ngợi: "Hay lắm! Hay lắm! Ai viết vậy?"
Tôi nói: "Lão Lý."
"Lão Lý là ai?"
"Lý Bạch."
----------
- Hết Phần 19 - Phần 20: Giáng Lâm