Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 18: Nguyệt Dạ Ma Sói 2
Cập nhật lúc: 2024-11-26 13:10:46
Lượt xem: 360
Trong số các người chơi A, B, C, và D, có một người là ma sói.
A: Tôi không phải sói.
B: A là sói.
C: Tôi không phải sói.
D: B là sói.
Trong bốn người chỉ có một người nói thật. Vậy ai là sói?
Ồ hố~ một câu đố logic đơn giản nhỉ.
Hóa ra có thể suy đoán được danh tính của người chơi khác.
Sau mười giây suy nghĩ, tôi trả lời: “C là sói.”
Lý do rất đơn giản.
—— Lời của A và B mâu thuẫn với nhau, nên trong hai người nhất định có một người nói thật.
Vì "trong bốn người chỉ có một người nói thật," và người nói thật nằm giữa A và B, điều đó có nghĩa là C và D đều nói dối.
Vậy nên, C nói mình không phải sói là lời nói dối.
C chính là sói!
Câu đố trên tấm bảng biến mất, thay vào đó là một dòng chữ đỏ như máu: "C là người chơi số 13 - Lộc Văn Thanh."
Lộc Văn Thanh là sói!
Cạch
Ổ khóa cửa nhà gỗ mở ra.
Tôi ngần ngại giây lát, rồi đẩy cửa bước vào.
Bụi bay tứ tung, mùi mốc và thối rữa xộc thẳng vào mũi.
Trên bàn là thịt thối, giòi bọ bò lổm ngổm… Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, tôi đã muốn nôn khan.
Vừa nôn vừa nhìn, lũ giòi bỗng xếp thành một hàng chữ.
—— Viết ra những lời kinh dị!
Chúng nói rằng…
Chúng nói rằng...
Tôi còn chưa kịp lo lắng vì câu nói ấy thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười lạnh đầy khiêu khích: “Cuối cùng cũng bắt được cô rồi!”
4
Một cậu thiếu niên trắng trẻo trông rất thông minh tựa vào cửa, đẩy gọng kính đen trên mũi và nhếch mép châm chọc: “Ngưỡng mộ đã lâu, Lý Khả Ái. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ.”
“Hừ~ quả nhiên là rất xinh đẹp, chẳng trách lại làm A Nhiên si mê.”
Đó chính là Lộc Văn Thanh, pháp sư của đội Đông Phương Nhiên, từng xếp hạng bảy trên bảng châu Á.
Nhưng mà~ giờ đây người xếp hạng bảy là tôi!
Anh ta không ưa tôi và từng thách đấu tôi.
Hiện giờ cậu ta là sói, có quyền g.i.ế.c người.
Tôi lùi lại một bước, tay áo phất lên tạo thành một cơn gió nhỏ, làm xáo trộn dòng chữ của lũ giòi, rồi mỉm cười hỏi: “Tôi vào được trò chơi này là nhờ anh sao?”
“Đúng vậy.” Anh ta đẩy gọng kính, “Là tôi kéo cô vào đây. Cô biết tôi luôn muốn so tài với cô mà!”
Đúng là một kẻ phiền phức!
Tôi thở dài, giả ngu: “Xin hỏi thân phận của anh trong Ma Sói là gì?”
Thiếu niên khựng lại, trong mắt lóe lên một tia gian xảo: Tôi là bảo vệ. Còn cô?”
Nói dối! Rõ ràng hắn là sói.
Có vẻ như hắn không muốn rút dây động rừng, định chờ đến đêm khi sói g.i.ế.c người rồi ra tay g.i.ế.c tôi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-18-nguyet-da-ma-soi-2.html.]
“Tôi à? Tôi là Hoa Hồ Điệp đấy.” Tôi cười hì hì đáp thật lòng.
Bình luận lại chửi lên: “Con bé này có bị ngốc không?”
“Cô ta biết rõ đối phương là sói, còn khai thật thân phận của mình! Tự tìm cái c.h.ế.t à?!”
Bảo vệ có thể bảo vệ một người khỏi bị sói g.i.ế.c vào ban đêm.
Nhưng cậu ta không thể bảo vệ cùng một người liên tiếp hai đêm.
Nhìn vào thiếu niên đeo kính, tôi giả vờ nhiệt tình: “Bảo vệ là một chức năng rất quan trọng đấy! Là hồ điệp, tôi quyết định từ tối nay sẽ ngủ chung với anh hằng đêm!”
“Chỉ cần sói không g.i.ế.c tôi, tôi sẽ bảo vệ anh sống mãi!”
Thiếu niên ngơ ngác: “Hả?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Yên tâm! Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt!”
Lộc Văn Thanh sững sờ: “... Không... không cần.”
Tôi thân thiện vỗ vai cậu ta: “Không có gì đâu! Đã cùng phe thiện thì giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà!”
Bình luận cười ầm lên.
[Ồ ồ ồ? Lại có cách chơi này sao?]
[Lộc Văn Thanh: Ai khách sáo với ai cơ chứ?]
[Haha, cô ấy ngủ cùng cậu ta, cậu ta phải đồng sinh cộng tử với cô ấy.]
[Cậu ta g.i.ế.c cô ấy, cậu ta cũng sẽ chết! Thế này sao g.i.ế.c cô ấy nổi!]
[Haha, xuất sắc thật! Hoa Hồ Điệp biết diễn quá, trò chơi này trở nên thú vị rồi…]
…
Đêm đó, sương mù dày đặc, tiếng sói tru vang khắp nơi.
Chàng thiếu niên sói con giơ vuốt sau lưng tôi, nhưng tôi lại nắm chặt lấy cánh tay hắn, ngước mặt lên hệ thống nói: “Tôi muốn ngủ cùng người chơi số 6 - Lộc Văn Thanh!”
Mặt cậu ta đỏ bừng, mí mắt giật giật.
Thấy cậu ta miễn cưỡng buông móng vuốt xuống, tôi thoáng nở nụ cười tinh quái.
Hừ, bị nắm thóp rồi nhé~
5
Trời sáng, lại có thêm 15 người chơi bị giết.
Chỉ còn 32 người sống sót, bao gồm cả sói.
Tôi và Lộc Văn Thanh giống như hai người bạn thật sự, cùng nhau rời khỏi khu rừng đen tối.
Bề ngoài vui vẻ trò chuyện, nhưng thực ra cả hai đều có mưu đồ riêng.
Mũi tên gãy của Thần Tình Yêu vẫn cứ bám riết tôi, không ngừng phun ra bong bóng trái tim.
Thậm chí, còn hát tình ca: 【Nếu bạn đột nhiên hắt hơi, vậy nhất định là tôi đang nhớ bạn!
【Nếu nửa đêm bị điện thoại đánh thức, a~ đó là bởi vì tôi quan tâm.
【Rõ ràng rất muốn tin tưởng, nhưng lại không nhịn được nghi ngờ, trong lòng bạn, tôi có phải là duy nhất hay không……】
Lộc Văn Thanh chỉ vào mũi tên gãy, vẻ mặt khó hiểu: "Đây là cái thứ gì vậy?"
Tôi bất lực dang hai tay: "Rõ ràng là nó đang tỏ tình với tôi."
Trán Lộc Văn Thanh nổi ba vạch đen: "……Cái gì?"
Cậu ta nhìn tôi như nhìn thấy ma: "Đây là Mũi tên Thần tình yêu phải không? Cô làm loạn quá đấy! Thần tình yêu mà biết cô bẻ gãy mũi tên của hắn thì sao?"
Cậu ta là ma sói mà còn dám lên mặt dạy đời tôi à?
Tôi xòe tay: "Thôi đừng trách tôi nữa mà~ Tối qua là tôi bảo vệ anh đấy nhé!
"Đương nhiên tôi cũng chẳng cần anh phải biết ơn, tôi sẵn sàng hi sinh vì phe Dân làng!"
Khuôn mặt trắng trẻo của cậu thiếu niên méo xệch, mang vẻ ấm ức không nói nên lời.
...