Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 17: Ngộ Không 10
Cập nhật lúc: 2024-11-24 07:24:35
Lượt xem: 304
Chín đầu lâu, là đồ vật của Sa Tăng.
Sa Tăng là yêu quái ở sông Lưu Sa, hắn đã từng ăn thịt chín nhà sư đi thỉnh kinh—— Tức là chín kiếp luân hồi của Đường Tăng—— Còn xâu chuỗi đầu lâu của những người đi thỉnh kinh đeo trên cổ mình.
Vậy nên, Thư Du Nhiên mới là Sa Tăng!
Cô ấy là Sa Tăng, vậy Tần Chi Ý là ai?
Thẻ nhân vật mà hệ thống đưa cho chúng tôi là giả.
Địa điểm đăng nhập của Tần Chi Ý là động Bàn Tơ, cô ấy hành động khinh nhờn, miệng lưỡi trơn tru.
Chẳng lẽ cô ấy là Trư Bát Giới!
Nếu Tần Chi Ý là Trư Bát Giới, vậy Đông Phương Nhiên thì...
Địa điểm đăng nhập của Đông Phương Nhiên là Nữ Nhi Quốc, Quốc vương Nữ Nhi Quốc là nhân duyên của Đường Tăng.
Cổ họng tôi nóng ran.
Nếu Đông Phương Nhiên là Đường Tăng, vậy tôi...
Tôi đã gặp Bạch Cốt Tinh! Hệ thống đã phá lệ không làm suy yếu lực chiến của tôi! Tôi có thể sử dụng pháp thuật! Nghe thấy tiếng nói lẩm bẩm, tôi sẽ đau đầu như búa bổ.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ tôi là...
Tôi buông người bên dưới ra, đứng dậy, chậm rãi bước vào trong ánh lửa.
Ánh lửa mờ ảo, trên vách đá ẩm ướt dần dần hiện ra bóng của tôi.
——Đầu đội mũ Tử Kim, mình mặc áo giáp vàng, chân đi giày Bộ Vân, tay cầm gậy Như Ý!
Ngọn lửa phản chiếu trong mắt tôi, cổ họng tôi như có lôi đình vạn quân.
Bình luận gào thét:
[A a a a a! Đại Thánh trở về!!! Tôi phát điên rồi!!!]
[Cứu mạng! Nhạc nền của Đại Thánh như vang lên, bùng cháy rồi!]
[Hu hu hu hu, tôi kích động đến mức nhảy dựng lên từ trên giường!!!]
[Tôi muốn trời cao này không che được mắt tôi! Tôi muốn đất dày này không chôn được tim tôi!]
[Chảy nước mắt rồi!!! Hu hu hu tôi cầm cây lau nhà, muốn xông vào phó bản cùng Đại Thánh g.i.ế.c địch!]
[Chảy nước mắt +100000.]
Giọng nói của Tề Thiên Đại Thánh vang lên bên tai tôi:
— “Người được ta lựa chọn làm người gánh vác thiên mệnh, ngươi đã sẵn sàng chưa?”
16
Một luồng khí vô cùng mạnh mẽ rót vào cơ thể tôi!
Chảy không ngừng, m.á.u của tôi như đang bốc cháy!
“Cầm lấy gậy Như Ý, ta sẽ dạy ngươi.”
Bóng trên vách đá nói với tôi, giọng nói mang theo sự kiên định và tự tin.
Tôi bay người nhảy lên, rút cây gậy Như Ý đang cắm trên vách đá.
Cùng lúc đó...
Tiếng nói lẩm bẩm kỳ quái vang lên, giống như lời nguyền, tra tấn tôi, đầu tôi đau như muốn nứt ra! Là Khẩn Cô Chú sao?
Tiếng nói lẩm bẩm không ngừng chất vấn tôi: “Tôn Ngộ Không, ngươi biết sai chưa? Ngươi biết sai chưa…”
Tôi có gì sai!
Tôi mặc kệ cơn đau đầu, dưới sự chỉ điểm của Đại Thánh, nhảy lên lộn xuống, múa gậy Như Ý vun vút.
Bạch Cốt Tinh không thể c.h.ế.t oan!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-17-ngo-khong-10.html.]
Kim Giác Đại Vương, Ngân Giác Đại Vương không thể c.h.ế.t oan!
Ngưu Ma Vương vẫn đang chịu đựng nỗi đau giòi bọ gặm xương chờ tôi!
Dưới lớp bụi, trong luyện ngục, không biết còn bao nhiêu thần phật, bao nhiêu yêu ma... đang chờ tôi!
Họ đều đang chờ tôi! Chờ đợi Đại Thánh trở về!
Sau khi luyện tập không ngừng...
Cuối cùng——
Bóng trên vách đá oai phong lẫm liệt, thể hiện uy phong của Tề Thiên Đại Thánh.
Bình luận hân hoan:
[Tần Chi Ý đang học cách sử dụng Thượng Bảo Tẩm Đinh Ba ở một không gian khác, có phong thái của Trư Bát Giới.]
[Lầu trên nghiêm túc đấy à? Tần Chi Ý nghe thấy chưa chắc đã vui đâu.]
[Đông Phương Nhiên cũng vậy! Không ngờ cây gậy tích trượng của Đường Tăng cũng có thể làm vũ khí, còn tưởng cô ấy sẽ học Khẩn Cô Chú, dùng pháp thuật tấn công chứ.]
[Học Khẩn Cô Chú? Tấn công Tôn Ngộ Không, đánh đồng đội của mình sao?]
Ba chúng tôi, ở Thủy Liêm Động, ở những không gian khác nhau, nghe theo sự dẫn dắt của giọng nói mơ hồ, đồng thời tung ra chiêu thức, cùng lúc phá vỡ không gian!
Không gian vỡ vụn, chúng tôi tụ họp lại với nhau.
17
Bên ngoài Thủy Liêm Động, mây đen giăng kín.
Thiên binh thiên tướng và yêu ma quỷ quái được sao chép đứng oai hùng trên mây, tay cầm binh khí.
“Dương Tiễn”,”Na Tra”, “Quái vật áo vàng”, “Tái Thái Tuế”, “Cụ Trực Công”, “Nhện Tinh”... Quả là hiếm khi thấy đám người này chung một chiến tuyến.
Tiếng nói lẩm bẩm kỳ quái lại vang lên, cứ như thể tôi đang đội Khẩn Cô trên đầu, đau đầu vô cùng.
Một giọng nam trầm hùng chất vấn: “Tôn Ngộ Không, ngươi biết sai chưa?”
“Thế giới Tây Du Ký chỉ là một cuốn tiểu thuyết cấp thấp mà thôi.”
“Tây Thiên thỉnh kinh cũng chỉ là một ván cờ của Phật và Đạo.”
“Trong sách, Đạo Phật tranh đấu, yêu ma hoành hành, lung lay sắp đổ, bị ta nuốt chửng là thiên mệnh! Khuất phục đi!”
“Mơ tưởng chống lại thiên mệnh... Ngươi, còn chưa biết sai sao?”
Tôi ôm đầu, gào lên: “Ta không phục! Ta không sai!”
“Thế giới Tây Du Kí có số mệnh riêng, cho dù Đạo Phật tranh đấu long trời lở đất thì liên quan gì đến ngươi, một kẻ ngoại lai? Cần gì ngươi lắm mồm?”
Một giọng nữ chói tai ma mị chất vấn: "Lý Khả Ái, ngươi biết sai chưa?”
“Bạn của ngươi đã c.h.ế.t rồi!”
“Nàng ta c.h.ế.t sớm, nành ta đáng đời, đó chính là số mệnh của nàng ta!”
“Ngươi vất vả tìm kiếm, mơ tưởng đưa nàng ta rời khỏi trò chơi kinh dị, ngươi biết sai chưa?”
Tôi ngẩng đầu lên, ngọn lửa bùng cháy trong mắt:
“Ta không phục! Ta không sai!”
“Cô ấy c.h.ế.t vì cứu vớt chúng sinh, đó là đại nghĩa của cô ấy.”
“Ta cứ muốn đưa cô ấy đi, đó là ý muốn của ta! Liên quan gì đến ngươi!”
“Hệ thống còn chưa nói gì ta, cần gì ngươi xen vào?”
“Lý Khả Ái——” Thư Du Nhiên chạy ra khỏi Thủy Liêm Động, đôi mắt lãnh đạm của cô ấy trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Cô ấy nhận ra tôi rồi!
Cô ấy nhớ ra tôi rồi!