Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 16: Phù Dung Diện 4
Cập nhật lúc: 2024-11-23 19:51:27
Lượt xem: 401
"Ơ?"
Một khuôn mặt kêu lên, tất cả các khuôn mặt khác cũng đồng loạt kêu lên theo.
Chúng đồng loạt quay đầu, nhìn về phía hốc cây nơi chúng tôi đang trốn.
"Là mùi của con người!"
"Là mùi của con người!"
Chúng cười khúc khích.
Xoẹt——
Một khuôn mặt to tướng đột nhiên lao tới!
Gần như chạm vào mũi tôi. Cái miệng của nó to đến mức có thể nuốt trọn đầu tôi!
Tôi còn chưa kịp hét lên, đã bị một lực mạnh kéo đi.
7
Chúng tôi trở lại phòng ngủ của thiếu gia.
Thiếu gia bị màn "hôn má" vừa rồi dọa cho ngất xỉu.
Tôi thấy vỏ hạt dưa vương vãi trên sàn nhà phát ra ánh sáng vàng mờ ảo.
Bên ngoài cửa phòng mở toang, vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Tiểu Thúy: "Ma! Ma! Có ma——"
Tôi đã hiểu ra mọi chuyện——
Đêm đã khuya, Tiểu Thúy thấy tôi chưa về phòng, bèn ra ngoài tìm.
Trước đó, những nha hoàn dám bò lên giường thiếu gia đều mất tích, nàng ấy sợ tôi sẽ đi vào vết xe đổ nên đến phòng ngủ của thiếu gia để lén nhìn.
Nhưng phòng ngủ của thiếu gia không có một bóng người.
Nàng ấy đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng cười của nữ quỷ, sợ hãi đến mức ngã lăn ra đất, làm rơi vỏ hạt dưa trong túi thơm ra ngoài.
Hạt dưa của hệ thống quả nhiên vẫn có tác dụng, lực hút khổng lồ đã kéo chúng tôi trở lại "thế giới hiện thực".
Nhìn Tiểu Thúy chạy biến mất tăm hơi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, định nhặt vỏ hạt dưa trên mặt đất lên. Nhưng vừa chạm vào, vỏ hạt dưa bỗng nhiên biến mất.
Hệ thống: [Ting—— Đạo cụ "Hạt Dưa Siêu Cấp" đã hết hiệu lực.]
...
Trời sáng rồi.
Hệ thống lại thông báo: [Ba ngày đã trôi qua, 46 người chơi đã chết, 4 người chơi còn sống sót.]
Dòng bình luận rôm rả:
[Từ Bảo Châu đứng thứ 85 trên bảng xếp hạng đã chết, hu hu hu thần tượng của tôi ra đi rồi!]
[Tôi cũng đến từ phòng livestream của Châu Châu, trước khi c.h.ế.t cô ấy nghe được một tin đồn. "Uống m.á.u thiếu nữ sẽ trẻ mãi không già".]
[Cứu mạng!! Phòng Lăng đứng thứ 137 cũng bị thương nặng. Manh mối cậu ấy tìm thấy là ***** Tuổi thật của Đoạn phu nhân là 128 tuổi nhưng trông bà ấy chỉ như một phụ nữ trẻ 30 tuổi.]
[Manh mối thật giả lẫn lộn, người chơi quá khó khăn!]
Tôi im lặng nhìn dòng bình luận thảo luận.
Hai manh mối này kết hợp lại, chẳng phải khiến người ta liên tưởng đến: Phu nhân là quỷ quái, bà ta dựa vào việc uống m.á.u thiếu nữ để trẻ mãi không già sao?
Chẳng lẽ, những nha hoàn mất tích không phải rơi vào "thế giới bên trong"? Mà là bị phu nhân hãm hại?
Hay là, phu nhân có mối liên hệ nào đó với thế giới bên trong?
8
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-16-phu-dung-dien-4.html.]
Ánh nắng ban trưa chiếu vào căn bếp nhỏ.
Trong sân, hầu hết các nha hoàn đều đang nghỉ ngơi trò chuyện.
Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tỉ mỉ giảng giải cho Tiểu Thúy cách sử dụng lá bùa.
Nàng ấy tối qua nghe thấy tiếng quỷ khóc, sợ đến mức mặt mày tái mét.
Tôi còn lại một lá bùa gió, một lá bùa sấm sét. Cứ thế đưa hết cho nàng ấy.
Tôi giữ lại, cũng chỉ có thể dùng để đánh thiếu gia thôi.
Tiểu Thúy nắm chặt chiếc khăn tay, khóc lóc: "Có ma! Thật sự có ma——"
Những nha hoàn khác dựa vào tường cười nhạo nàng ấy.
"Tiểu Thúy, ngươi ở gần Lý Khả Ái lâu quá, cũng hóa rồ theo rồi."
"Đúng đấy! Ma ở đâu ra, ta thấy trong lòng ngươi si mê thiếu gia, trong lòng có ma thì có!"
"Con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngay cả Thi Họa tỷ tỷ được phu nhân yêu quý nhất cũng chưa có danh phận, hai người các ngươi cũng dám mơ tưởng đến thiếu gia à?"
Thi Họa là nha hoàn thân cận của phu nhân, mỗi buổi trưa đều đến bếp nhỏ lấy món chè đu đủ hạt sen tuyết yến, đây là món trà chiều phu nhân yêu thích nhất.
Nghe thấy các nha hoàn bàn tán về mình.
Thi Họa cười trách mắng: "Đừng nói bậy! Chè tuyết yến xong chưa?"
Trong lúc chờ chè tuyết yến, nàng ấy trò chuyện với mọi người: "Phu nhân nhà chúng ta dạo này thân thể không được khỏe. Tối hôm kia mới giờ Dậu đã buồn ngủ không mở mắt ra được, ngủ sớm. Hôm qua lại trằn trọc mãi đến giờ Tý mới ngủ được. Ta thấy hay là mời lang trung đến, bắt mạch kê đơn cho phu nhân điều dưỡng giấc ngủ..."
Ánh nắng mùa đông ấm áp.
Chiếu vào người khiến người ta cảm thấy thư thái.
Tôi cúi đầu, lấy chậu nước sạch rửa mặt.
Tiểu Thúy thì nắm chặt lá bùa, ở bên cạnh lo lắng ôn tập những gì tôi đã dạy.
Lúc này, thiếu gia khoác áo choàng lông cáo đen bước vào sân ngoài.
Cậu ta đứng dưới gốc mai đỏ, ánh mắt sâu thẳm. Giống như hồ ly tinh hóa hình vậy, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Các nha hoàn thấy thiếu gia đến, đều giật mình.
Thi Họa càng đỏ mặt hơn, cười hỏi: "Thiếu gia sao lại đến đây?"
Nội viện và ngoại viện vốn được phân chia rõ ràng.
Nội viện tao nhã, là nơi gia đình chủ nhân sinh sống, nha hoàn cao cấp hầu hạ bên cạnh.
Ngoại viện tầm thường, là nơi ở của các nha hoàn, bà tử làm việc nặng nhọc.
Mấy lần trước, tôi đều thừa lúc không ai để ý mà lẻn vào nội viện. Tiểu Thúy đêm qua vì tìm không thấy tôi, chạy vào nội viện cũng là liều lĩnh lắm mới không bị ăn đòn.
Chủ nhân tôn quý như Đoạn Ngọc Trác, rất ít khi tới chỗ chúng tôi.
Cậu ta ba bước hai bước đi tới trước mặt tôi, thấy tôi mặt mũi đầy nước, dùng giọng điệu thờ ơ không chút gợn sóng nói: "Lần này biết rửa mặt rồi à. Này, lau đi."
Chiếc khăn tay được đưa đến tay tôi.
Tôi không khách sáo nhận lấy, lau khô nước trên mặt.
"Á—"
Một nha hoàn kêu lên kinh ngạc: "Thì ra nàng ta trông cũng... Ơ!"
Nàng ta bị một nha hoàn khác dẫm chân.
Mắt Đoạn Ngọc Trác sáng lên nhưng rất nhanh lại bị một tầng u ám bao phủ.
Cậu ta nắm lấy tay tôi: "Đi theo ta!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi bị lôi ra ngoài.