Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 15: Tâm 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-22 14:04:24
Lượt xem: 494

Thấy tôi và Thái tử thân mật như vậy, sắc mặt Phượng Ngọc Sâm càng thêm lạnh lẽo.

Bình luận gào thét.

[Tu la tràng! Tu la tràng!]

[Phượng công tử làm sao vậy? Sao thái độ thay đổi lớn thế?]

[Hì hì, tôi biết! (Mặt vênh váo)! Mục tiêu công lược của hắn là Lý Khả Ái! Tôi và cô cô của hắn là bạn cùng phòng, cô cô của hắn ép hắn vào game Otome học cách yêu đương. Nhưng thư ký của hắn lại dạy hắn "muốn bắt thì phải thả", dạy hắn "đẩy rồi lại kéo". Hắn đẩy thì đẩy rồi nhưng lại không bỏ được sĩ diện mà kéo lại. Kết quả là lật xe rồi... Ha ha ha ha!]

[Thì ra là vậy! Nói như vậy, ban đầu hắn và Tiểu Bạch Hoa là mục tiêu công lược lẫn nhau, kết quả hắn lại tự tay đẩy cô ấy vào lòng người khác?]

[Chậc chậc, khó trách lại mặt nặng mày nhẹ.]

Tôi chợt hiểu ra, thì ra Phượng Ngọc Sâm là người chơi.

Nhưng tôi không rảnh quan tâm đến sự giãy giụa trong lòng Phượng Ngọc Sâm, tôi chỉ muốn biết Tiểu Anh đâu!

Tiểu Anh to đùng của tôi đâu rồi?

Cô ấy nói việc công lược rất thuận lợi, cô ấy nói Trạng Nguyên rất dịu dàng.

Cô ấy đi công lược ai rồi?

8

Bên bờ hồ Bích Ba, ánh sáng lấp lánh bay lượn.

Đom đóm như những đốm lửa nhỏ bé, vây quanh chiếc thuyền nhỏ trong đám lau sậy.

Trên thuyền nhỏ, Xuân Nhật Anh và một thư sinh trắng trẻo tuấn tú đang trò chuyện vui vẻ. Thư sinh mặc áo trắng, đuôi mắt điểm một mảng đỏ.

Thiếu nữ che miệng, bị những lời nói bông đùa của hắn chọc cười khanh khách.

Trong mắt thư sinh tràn đầy yêu thương và dịu dàng.

Hắn nắm lấy hai tay nàng, đưa lên môi, in một nụ hôn nhẹ nhàng.

Ánh trăng mờ ảo, bầu không khí vừa vặn.

Hắn cúi người hôn nàng.

Tất cả những điều này đều lọt vào mắt ba chúng tôi.

Tôi, Tiểu điện hạ và Trạng Nguyên, thò đầu ra từ sau mái hiên của Bạch Long miếu, thu trọn cảnh ân ái trên hồ vào tầm mắt.

"Tên kia là ai vậy?"

Tôi lấy từ trong n.g.ự.c ra lá bùa truyền âm, định báo cho Tiểu Anh biết cô ấy đã tìm nhầm người.

Nhưng Phượng Ngọc Sâm lại cướp lấy lá bùa: "Đại sát phong cảnh ~ Không thấy người ta đang tình chàng ý thiếp sao?"

Thái tử cũng phụ họa: "Thư sinh mặt trắng tiên khí lượn lờ, không giống kẻ ác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-15-tam-5.html.]

Phượng Ngọc Sâm lại tiếp lời: "Hai người này là duyên phận trời định. Dưới chân núi Cô Vân, Bạch Long trúng phải kịch độc. Trong Quảng Hàn môn, giai nhân múa hoa giải độc. Nàng ta đã cứu mạng hắn."

Thái tử nhướng mày: "Ồ? Chuyện này cậu cũng biết?"

"Tôi xếp hạng ba toàn server, cậu xếp thứ mấy?"

Phượng Ngọc Sâm liếc nhìn Thái tử, khiêu khích, giống như một con công đang xòe đuôi: "Hừ ~ Ván này cậu không nên tranh với tôi"

Nói xong, ánh mắt như vô tình lướt qua tôi.

"Không nên tranh cũng đã tranh rồi." Mỹ thiếu niên nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.

Tôi giãy giụa một chút, không thoát ra được, kinh ngạc nói: "Cậu cũng là người chơi?"

Thái tử điện hạ trầm ngâm một lát: "Làm quen lại nhé, Tạ Đường nhà họ Tạ ở Bắc Kinh.”

"18 tuổi, xếp hạng 8 server châu Á, nghiên cứu sinh tiến sĩ Đại học Cambridge, nghệ sĩ violin chính của dàn nhạc giao hưởng Mantovani, vận động viên ném bóng của đội New York Yankees, biết nhiều ngoại ngữ..."

Hắn ngại ngùng cười với tôi, sau đó lạnh lùng nhìn Phượng Ngọc Sâm: "Hừ ~ Quá nhiều điểm thiên phú, có vẻ như không thể nói hết trong một hơi."

Tôi: "..."

Phượng Ngọc Sâm hừ lạnh một tiếng: "Muốn so danh hiệu với tôi sao? Trẻ con."

Hắn dừng một chút, đôi mắt phượng chợt lóe lên tia xảo quyệt: "Thật không giống cậunha ~ Tạ Đường. Hình như tôi đã phát hiện ra... Bí mật của cậu..."

Tạ Đường lập tức im bặt, im lặng quay mặt đi.

Khác với vẻ tự tin lúc trước, hàm dưới hắn căng chặt, cả người khẽ run lên.

"Hai vị, đừng xòe đuôi nữa."

Tôi giảng hòa: "Vì chúng ta đều là người chơi, vậy thì cứ nói thẳng ra. Mục tiêu công lược của tôi là Phượng Ngọc Sâm, mục tiêu công lược của Phượng Ngọc Sâm là tôi, mục tiêu công lược của Tạ Đường..."

Tôi đánh giá Thái tử một lượt, tự tin nói: "Thấy cậu đối xử tốt với tôi như vậy, mục tiêu công lược của cậu cũng là tôi đúng không?"

Thiếu niên khẽ gật đầu, sau đó lại đỏ mặt.

Tôi lẩm bẩm: "Mục tiêu công lược của Tiểu Anh là Tạ Đường."

Tôi chợt hiểu ra: "Xem ra tôi đã cầm kịch bản nữ chính, bị nam chính và nam phụ tranh giành. Tiểu Anh cầm kịch bản nữ phụ bi thảm."

Nhìn về phía Xuân Nhật Anh đang hôn say đắm trên thuyền.

Chậc chậc, tôi thấy cô ấy chẳng có vẻ gì là bi thảm cả.

"Vì để mọi người cùng nhau vượt ải thành công, chi bằng chúng ta cứ theo thứ tự công lược mà lần lượt nói ‘Tôi yêu bạn’, được không?"

Tôi đề nghị.

Vừa dứt lời, một tràng trống vang lên từ phía xa.

Một đội dân chúng mặc áo tang trắng ùa về phía Bạch Long miếu.

Loading...