Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 15: Tâm 4
Cập nhật lúc: 2024-11-22 21:04:22
Lượt xem: 429
5
Hai ngày nay, tình hình như sau.
Trong hồ sen, những con cá chép béo tròn thong dong bơi lội.
Tôi hào hứng nói: "Kho chắc ngon lắm."
Thái tử phất tay: "Người đâu, vớt lên!"
Tôi sững người: "Nhưng chúng tu luyện thêm hai năm nữa là thành tinh rồi, hay là đừng ăn nữa."
Thái tử mỉm cười: "Nghe nàng."
...
Cây cổ thụ cong queo ra quả đào.
"Oa, để ta hái cho ngươi mấy quả!" Tôi hai mắt sáng rực nói.
Thiếu niên giữ tôi lại: "Để ta."
Vô số xúc tu vươn ra, dữ dội lay thân cây, quả đào rơi xuống như mưa.
Cây cổ thụ hoa mắt chóng mặt: "Điện hạ tha mạng,đầu lão hủ choáng váng!"
...
Tôi thử đáp lại: "Điện hạ, ta rất thích ngươi."
Mỹ thiếu niên im lặng.
Hai má hắn ửng đỏ, bối rối quay mặt đi.
Ta xoay vai hắn lại.
Chỉ thấy đôi mắt hắn phủ một tầng nước mỏng, hốc mắt ửng đỏ.
Màn hình lại một lần nữa c.h.ế.t lặng.
[Cái này mà cũng có thể cảm động khóc? Lời tỏ tình bình thường này có thể khiến bệnh kiều đầu bạc cảm động khóc? (Người da đen mặt hỏi chấm)]
[Dáng vẻ này của hắn gọi là bệnh kiều? Đáng yêu c.h.ế.t mất! Nhân vật của hắn OOC rồi!]
[Hi hi hi hi, cứ chiều cô ấy đi!]
[Tiểu Bạch Hoa yểm bùa Thái tử rồi à? (Gãi đầu gãi tai.jpg))
[Thế giới này quả là một ẩn số khổng lồ.]
Bất kể bình luận nói gì, hiện tại tôi vô cùng tự tin.
Điều duy nhất khiến tôi băn khoăn là, tôi phải hợp tác với Tiểu Anh lừa hắn, lừa hắn nói ra câu "Ta yêu nàng" chân thành với Tiểu Anh.
Lừa dối khiến tôi bất an.
Không lừa, Tiểu Anh sẽ mất mạng.
Tôi đang tự đấu tranh nội tâm.
6
Tôi dùng truyền âm phù liên lạc với Tiểu Anh.
Giọng nói ngọt ngào của cô ấy ở đầu dây bên kia.
"Trạng Nguyên công tử đẹp trai lại dịu dàng quá. Hu hu hu nếu không phải cậu sẽ mất mạng, tớ cũng không nỡ giao hắn cho cậu đâu."
Được rồi, tình cảnh của hai chúng tôi giống nhau.
...
Thái tử và Trạng Nguyên hẹn nhau dùng bữa trưa ở Trích Tinh lâu, tôi bám theo.
Ngồi trong xe ngựa, dọc đường tôi lại nghe được ba câu chuyện kỳ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-15-tam-4.html.]
Câu chuyện kỳ quái thứ nhất:
[Trạng Nguyên năm nay c.h.ế.t rồi!]
[Não hắn bị quái vật ăn sạch, c.h.ế.t thảm vô cùng kỳ dị.]
[Bảng nhãn cũng mất tích theo. Có người phát hiện chất nhầy màu đỏ trong phủ hắn nhưng không phải máu.]
Câu chuyện kỳ quái thứ hai:
[Con gái xinh đẹp của Vương đồ tể bị tên trộm dâm ô.]
[Lư tú tài và Tiền viên ngoại là những người ái mộ nàng, đều khăng khăng là do đối phương làm.]
[Nhưng nha dịch lại phát hiện vảy quái vật trên giường của con gái đồ tể.]
[Hành vi dâm ô, không phải do con người gây ra.]
Câu chuyện kỳ quái thứ ba:
[Thái tiên sinh, người viết "U Minh Quỷ Sự Lục", đã mất tích.]
[Sách đang bán chạy, hiệu sách đã ký khế ước với ông ta, sau này còn phải viết tập hai, tập ba nữa cơ…]
[Danh lợi song thu, người đâu mất rồi?]
[Bất đắc dĩ, trợ thủ của ông, Tôn Gia Hòa, đã thu thập tư liệu bản thảo, tiếp quản trọng trách.]
Trong thế giới phó bản cổ trang, nơi yêu ma và con người cùng tồn tại này, chuyện xảy ra cũng không có gì lạ.
Tôi buông rèm xuống, phát hiện Thái tử điện hạ đang nhìn tôi đến ngẩn người.
Ánh nắng xuyên qua rèm trúc chiếu loang lổ trên khuôn mặt trắng nõn của hắn, hàng mi dài rợp bóng.
Thấy tôi nhìn hắn, hắn bối rối quay mặt đi.
7
Trích Tinh lâu cao chọc trời, bọn họ hẹn nhau ở phòng riêng tầng 108.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ.
Biển mây cuồn cuộn như sóng vàng.
Phượng Ngọc Sâm mặc cẩm bào màu đỏ son, ngồi một mình trong ánh sáng và bóng tối. Tay phe phẩy quạt ngọc, vẻ mặt vui vẻ.
Thoạt nhìn, ung dung như thần tiên.
Liếc thấy tôi theo Thái tử bước vào cửa, đôi mắt phượng hẹp dài của Trạng Nguyên thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Nụ cười nơi khóe miệng cứng lại, tay nắm chặt chén ngọc cũng siết chặt hơn.
Bình luận quan sát rất tỉ mỉ.
[Mọi người có thấy vẻ mặt Phượng công tử kỳ lạ không?]
[Ừm ừm! Cách màn hình cũng ngửi thấy mùi chua, phải nói là cảm xúc của hắn khá lộ liễu.]
"Lý cô nương thay lòng đổi dạ thật nhanh."
Phượng công tử bưng chén rượu trong, không thèm nhìn ta: "Mới có ba ngày ngắn ngủi, đã thành khách quý của Thái tử điện hạ rồi."
Tôi cười tủm tỉm nói: "Trước kia là châu ngọc ẩn bụi, may mà đã kịp thời sửa sai."
Phượng Ngọc Sâm cứng họng: "..."
Hắn đột ngột uống cạn chén rượu, vẻ mặt buồn bực khó chịu.
Tuy tôi phản bác hắn nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ, chẳng phải hắn đã có Tiểu Anh rồi sao? Sao còn phải ghen tuông với tôi như vậy?
Thái tử rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đến chỗ ngồi.
Gắp thức ăn, rót rượu, ân cần chu đáo.
Cứ như thể tôi là mục tiêu công lược của hắn, hắn phải đối xử với tôi càng chu đáo, cẩn thận hơn.