Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 14: Thí Luyện Bích Lạc 2
Cập nhật lúc: 2024-11-21 07:34:08
Lượt xem: 439
Hai người bọn họ tưởng tôi bị điên rồi.
Xét cho cùng, trong mắt người đời, loại người nghèo hèn như chúng tôi không bằng một đầu ngón chân của người khác, ngay cả xách dép cho người ta cũng không xứng!
Nhưng mà...
Người khác càng khinh thường ngươi, ngươi càng không thể tự coi khinh mình!
...
Nhìn thấy vẻ nhút nhát trong mắt đại sư tỷ và nhị sư huynh, tôi định bụng sẽ tự mình lên đường.
Ai ngờ, khi tôi vác bọc hành lý rời đi, bọn họ đã đứng chần chừ đợi sẵn bên ngoài cổng.
Chu Đại Nga vác theo cái nồi sắt: “Tuy ta rất gà mờ, nhưng cũng muốn thử xem sao. Ta muốn nhặt xác cho sư phụ!”
Tô Tình Huyên đưa ngón tay chọc trán hắn: “Không chí tiến thủ, là báo thù cho sư phụ!”
3.
Môn phái đứng đầu Vân An đại lục chính là Thiên Kiếm Tông, tình cờ tọa lạc tại Vân Châu, nơi sư phụ mất tích.
Ngước nhìn lên, Thiên Kiếm Tông sừng sững trên đỉnh núi, mây mù giăng lối, cao vời vợi.
Giữa mùa hè oi ả, tiếng ve sầu kêu inh ỏi.
Ồn ào hơn cả tiếng ve là các đệ tử đến từ khắp nơi trên thế giới.
Chúng ta giống như một đàn chim cút nhỏ đứng dưới chân núi, ngửa cổ chờ trưởng lão Thiên Kiếm Tông đưa ra đề thi.
“Các đệ tử, cửa ải đầu tiên các ngươi phải vượt qua là Bí cảnh Thanh Hành.
“Trong bí cảnh tuy có rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Đệ tử nào hái được Huyết Linh Chi và sống sót trở về trong vòng một ngày sẽ được bước vào vòng thử thách tiếp theo.”
Xung quanh vang lên những tiếng hít hà.
Có người mặt mày ủ rũ: “Sư phụ bảo chúng ta đến đây rèn luyện, chứ không phải bảo chúng ta đến chịu chết.”
“Đó là Bí cảnh Thanh Hành đấy! Bên trong có rất nhiều yêu quái!”
Có người khinh thường: “Thế thì sao? Nếu có yêu quái nào dám làm hại người, ta sẽ cho linh thú ra cắn nó! Kim Ban Hổ của ta lâu lắm rồi chưa được ăn thịt tươi!”
Trên kênh livestream, các bình luận bắt đầu bàn tán.
[Có ai xem người chơi khác phá đảo phó bản này chưa? Bí cảnh Thanh Hành có nguy hiểm không?]
[Đương nhiên là nguy hiểm rồi! Đây là phó bản cấp S đấy! Nhưng mà...]
[Nhưng mà đối với Tiểu Bạch Hoa thì quá dễ dàng! Dù sao cô ấy cũng đáng sợ hơn yêu quái cả vạn lần!]
[Bỗng nhiên thấy hơi thương yêu quái, hehe~]
Tôi bình tĩnh vỗ vai sư huynh và sư tỷ đang lo lắng: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ hai người! Cửa ải này không khó đâu.”
Nghe tôi nói vậy, sư huynh và sư tỷ càng run rẩy hơn, cúi đầu thấp hơn.
——Không tin tưởng tôi đến vậy sao?
Lời tôi vừa nói bị các đệ tử môn phái khác nghe thấy, đại sư huynh Thiên Kiếm Tông cười lạnh một tiếng: “Vị đạo hữu này thật là khoác lác. Xin hỏi sư phụ là ai?”
Tôi ngẩng đầu tự hào nói: “ Trì Mộ Tông!”
Đại sư huynh Thiên Kiếm Tông cau mày: “Chưa từng nghe nói, chắc là tiểu môn phái không đáng nhắc tới.”
Tôi mỉa mai: “Chưa từng nghe nói sao? Vị đạo hữu này đúng là kiến thức hạn hẹp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-14-thi-luyen-bich-lac-2.html.]
“Ngươi!” Hắn đột nhiên rút kiếm ra, chĩa thẳng vào cổ họng tôi.
Tô sư tỷ và Chu sư huynh vội vàng lao ra chắn trước mặt tôi!
Hai người bọn họ vừa nhát gan vừa bênh vực người nhà.
Đặc biệt là Chu sư huynh, hai chân run lẩy bẩy, cẩn thận gạt mũi kiếm ra: “Khô.. khô.. không được bắt nạt... sư.. sư.. sư muội ta!”
Giọng nói run rẩy đến mức không ra hơi.
Các đệ tử xung quanh cười ồ lên vì dáng vẻ nhát gan của hắn.
Lúc này, một thiếu niên tay cầm quyển sách cười khẩy nói: “Trì Mộ Tông à~ chẳng phải là cái môn phái nghèo nàn trên núi Trì Mộ sao! Có nghe nói chút.
“Cả môn phái các ngươi chỉ có ba đệ tử thôi nhỉ?
“À đúng rồi, nghe nói sư phụ các ngươi là một bà già bình thường, bản thân bà ta không có tài cán gì, thì có thể dạy các ngươi được gì chứ?”
Trong đám đông vang lên những tiếng xì xào bàn tán về chúng tôi.
“Một môn phái gà rừng còn dám đến tham gia Thí Luyện Bích Lạc?”
“Chắc là muốn nhân cơ hội này lấy lòng Thiên Kiếm Tông, muốn trèo cao đấy mà!”
“Đừng nói là Thiên Kiếm Tông, ngay cả Kính Nho Đường chúng ta cũng không chứa chấp loại phế vật bình thường này!”
Tôi kéo sư huynh và sư tỷ đang chắn trước mặt ra.
Mỉm cười nhìn đại sư huynh Thiên Kiếm Tông và tên tiểu nho sinh Kính Nho Đường: “Thí Luyện Bích Lạc, ta nhất định sẽ giành chiến thắng! Nếu các ngươi trở thành bại tướng dưới tay ta, thì phải làm sao?”
Hai người cười khinh bỉ.
Giọng tôi lạnh lùng, nụ cười tắt ngấm: “Nếu các ngươi thua, vị sư huynh Thiên Kiếm Tông phải xin lỗi sư huynh và sư tỷ ta. Vị sư huynh Kính Nho Đường phải quỳ xuống bái lạp sư phụ ta! Khấu đầu ba cái! Các ngươi dám cá không?”
“Vậy nếu ngươi thua thì sao?” Hai người liếc nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu ngươi thua, thì tự tát mình một trăm cái, mỗi cái phải hô lên ‘Sư phụ ta là đồ bỏ đi, ta là đồ phế vật’.”
“Thành giao!” Tôi đáp.
Sư huynh và sư tỷ không đồng tình kéo tay áo tôi: “Sư muội!! Sao muội phải chấp nhặt với bọn họ chứ!”
Tôi đáp lại bằng ánh mắt trấn an.
——Khẩu khí này, tôi nhất định phải tranh!
4.
Vừa bước vào bí cảnh, chúng tôi đã bị lạc khỏi những môn phái khác.
Chu sư huynh đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân đầy hối hận: "Chết rồi! Chết rồi! Đi cùng các môn phái khác ít ra còn có người hỗ trợ, giờ chỉ còn ba chúng ta thì biết làm sao?"
Tô sư tỷ lo lắng an ủi: "Than thở cũng vô ích, sống c.h.ế.t có số. Chết thì c.h.ế.t thôi!"
Nghe xong lời an ủi của nàng, Chu sư huynh càng sợ hơn.
Tôi nghiêm túc nói: "Sợ gì chứ? Ta sẽ bảo vệ hai người!"
Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt đỡ trán cười khổ.
Tô sư tỷ nghiêm túc nắm lấy vai tôi: "Gặp nguy hiểm, muội nhất định phải chạy trước! Nhớ chưa? Hai người bọn tỷ nhiều nhất chỉ có thể giúp muội cản lại một lúc. Quái vật ăn xong bọn tỷ, sẽ đến lượt muội đấy!"
Tôi dở khóc dở cười: "... Sư tỷ, tỷ thật sự coi ba chúng ta là món tráng miệng ngọt à?"
...