Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 13: Hết Phần 13

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-20 12:26:42
Lượt xem: 443

18

Tôi cùng cặp song sinh cưỡi hạc bay ra khỏi hoàng cung, đến ngôi nhà hoang ở Táo Thụ Lâm của Kim Ô Tướng Quân.

Trương Tam đã khôi phục lại hình dáng nam nhi, không biết cậu ta dùng cách gì, từ "cô dâu" của Kim Ô Tướng Quân biến thành "hiền đệ" của Kim Ô Tướng Quân, lại còn chung sống với con quạ ba chân kia rất hòa thuận.

Rõ ràng cách đây không lâu, cậu ta còn là một nam sinh đại học yếu đuối, động một tí là hét lên... Người chơi, ai cũng đều đang trưởng thành!

Lúc này, cặp song sinh nhà Bách Lý cũng đã trở về hình dáng thiếu niên ban đầu.

"Chào ~ idol, tôi mượn được Hỏa Chủng rồi này." Trương Tam đẩy gọng kính, cười toe toét, "Lẽ ra tôi phải quay về đại sảnh game rồi, nhưng tôi lại nhận được thư của cô từ trăm năm trước. Tôi đã đợi cô ở phó bản này ròng rã hai năm đấy!"

Đúng vậy.

Trăm năm trước, tôi đã nhờ Mộ Dung Tuyết chôn một bức thư ở Táo Thụ Lâm ngoại ô!

Năm đó, trước khi đuổi theo Yêu Quái Anh Túc, để nắm rõ tình hình địch tôi đã điều tra khắp nơi, lúc ấy tôi phát hiện ra chỉ có "Hỏa Chủng" mới có thể thiêu rụi hoa anh túc hoàn toàn!

—— Hoặc là cần Hỏa Chủng thượng cổ, hoặc là cần lấy người làm Hỏa Chủng.

Nhưng, trăm năm trước Kim Ô Tướng Quân còn chưa sống ở Táo Thụ Lâm, tôi không tìm thấy hắn và Hỏa Chủng của hắn.

Tôi nghĩ bụng nếu không có Hỏa Chủng thì e là "khó lòng trừ tận gốc cái ác", bèn viết một bức thư vượt thời gian cho Trương Tam, đồng thời yểm bùa lên đó —— chỉ cần Trương Tam xuất hiện ở Táo Thụ Lâm, bức thư sẽ lập tức bay đến tìm cậu ta.

Trong thư, tôi nói với cậu ta rằng muốn tiêu diệt hoàn toàn anh túc thì nhất định phải có Hỏa Chủng! Dặn dò cậu ta nhất định phải đợi tôi đến tìm!

Quả nhiên, Yêu Quái Anh Túc rất xảo quyệt, tuy tôi đã g.i.ế.c hắn, nhưng hắn vẫn để lại thứ hạt giống hại người.

Còn Trương Tam, sau khi "gả" cho Kim Ô Tướng Quân, đã nhận được bức thư mà chỉ mình cậu ta mới nhận được.

"..."

Lẽ ra tôi định nhân lúc xuyên không lần cuối, sẽ đi tiêu diệt những bông hoa độc còn sót lại. Nhưng không ngờ ——

Mộ Dung Tuyết lại...

Hóa ra, đám cháy lớn ở Bạch Vân Sơn Trang là do vậy mà ra!

19

Bách Lý Thanh Phong giỏi đàn, Bách Lý Hạo Nguyệt giỏi thổi sáo.

Họ là thiên tài của Bách Lý gia tộc, người dị năng bẩm sinh, giỏi tấn công bằng sóng âm.

Họ hợp sức, dốc toàn bộ linh khí trong cơ thể, mở ra cho tôi một xoáy nước thời không cuồn cuộn mây mù, xoáy nước mây ngũ sắc bốc hơi, ánh sáng vàng rực rỡ, thắp sáng màn đêm lạnh lẽo.

Lá cây trong rừng xào xạc bay múa, tựa như tiên cảnh.

Tôi bước vào xoáy nước, bên tai gió rít gào.

"..."

Ánh trăng mờ ảo, Bạch Vân Sơn Trang tràn ngập sắc đỏ yêu diễm và xanh mướt của hoa anh túc.

Mộ Dung Tuyết đứng giữa biển hoa, xung quanh là vô số vò rượu trống lăn lóc. Rượu mạnh tưới lên hoa, mùi cay nồng xộc vào mũi!

Nàng châm lửa vào cây đuốc ——

"A Tuyết!" Tôi từ trên trời giáng xuống, cười tủm tỉm né cây đuốc trong tay nàng, "Lâu rồi không gặp~"

Nàng ngẩn người nhìn tôi một lúc, rồi bỗng bật cười lắc đầu, như đang tự giễu.

Nhưng ngay sau đó, nàng đau khổ ôm đầu, khom người xuống.

Tôi nghe thấy nàng lẩm bẩm: "Ảo giác, lại là ảo giác..."

Tôi lao đến, ôm chặt lấy nàng: "Không phải ảo giác! Không tin thì ngươi sờ xem ——"

Tôi kéo tay nàng, đặt lên mặt mình.

Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu nhìn tôi, hai tay nâng mặt tôi chăm chú nhìn một lúc, ánh mắt nàng dần đong đầy nước mắt, từ vẻ không dám tin chuyển sang mừng tủi lẫn lộn khi tìm lại được thứ đã mất...

Tôi không nhịn được nói: "A Tuyết, ngươi ôm chặt quá, ta hơi khó thở..."

Nhưng nàng vẫn không chịu buông tay, cứ như tôi sẽ biến mất lần nữa vậy.

Đợi nàng khóc mệt, tôi kéo nàng đứng dậy, nháy mắt tinh nghịch: "Ngươi vất vả rồi, tiếp theo cứ giao cho ta!"

"Chấn Quyết, Kim Ô Xích Diễm ——"

Hỏa Chủng của quạ ba chân bị tôi ném ra ngoài, cả biển hoa anh túc lập tức biến thành biển lửa.

Khi Lý Hoài Ảnh chạy đến thì đã chỉ còn lại một vùng đất cháy đen.

"..."

Còn tôi và Mộ Dung Tuyết ư...

Chúng tôi đã sớm ngồi bên bờ sông ở chợ đêm Trường An, vừa uống trà Kính Dương, vừa ăn bánh hấp rồi.

Từng chiếc đèn Khổng Minh bay lơ lửng trên bầu trời, in bóng xuống dòng sông nhỏ những đốm sáng li ti.

Rực rỡ, bồng bềnh, rồi bị dòng nước cuốn trôi.

Truyền thuyết về Thần Tụ Tiên Tử đã trở thành quá khứ.

Những bộ xương khô gầy gò ở Trường An, cuối cùng cũng sẽ từ từ đứng thẳng dậy, mọc lại da thịt.

"Ngươi còn rời xa ta nữa không?" Nàng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-13-het-phan-13.html.]

"Ừm, nhưng chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

Ngoại truyện 1

Trở về đại sảnh game.

Trương Tam nổi đóa: "Cái gì? Ba lần xuyên không của hệ thống cho cô là ngẫu nhiên!

"Vậy mà chị còn bảo em đợi chị? Lỡ như chị không xuyên không từ trăm năm trước trở về, mà xuyên đến mốc thời gian khác thì em chẳng phải đợi đến c.h.ế.t sao? Hu hu hu, idol sao chị có thể đối xử với em như vậy chứ!"

Tôi vội vàng bẻ một miếng sô cô la nhét vào miệng cậu ta.

"Tôi nhất định sẽ xuyên không trở về, bởi vì..."

Bởi vì ——

Lúc tôi mới đăng nhập vào phó bản này, tôi đang ở quán trà nghe người kể chuyện kể về truyền thuyết của Thần Tụ Tiên Tử.

Ông ta đang thao thao bất tuyệt, bỗng liếc mắt nhìn tôi.

"Chính là cô nương đã giúp nàng ấy an táng!"

Những vị khách uống trà bên cạnh cũng lần lượt phụ họa: "Ta cũng nhớ, lúc đó cô nương này khóc dữ lắm."

Nếu đã như vậy, thì lần xuyên không cuối cùng của tôi, nhất định sẽ từ trăm năm trước xuyên không trở về.

Tính ngẫu nhiên mà hệ thống nói, đã bị tôi tìm thấy manh mối rồi (Nháy mắt thông minh.JPG).

Ngoại truyện 2

Đêm đầu hè, có chút oi bức.

Ngoài thành Trường An, trong rừng trúc, một con chim có bộ lông màu đỏ vàng đang cõng bọc hành lý, lén lút đi, như sợ bị người ta phát hiện tung tích của mình.

Đó chính là Phượng Hoàng Bất Tử !

Từ khi bị ép rời khỏi phó bản "Bảo tàng Đại Anh", nó chưa từng sống yên ổn một ngày nào! Cứ nghĩ đến cô gái tên Lý Khả Ái kia là nó lại nghiến răng nghiến lợi.

Nghe nói cô ta đăng nhập vào phó bản này, nó liền cố ý đến đây để phá đám.

Tiếc là lại lạc đường, đi mãi mà vẫn không ra khỏi rừng trúc này.

Nó đang hoang mang thì bỗng nghe thấy một tiếng "vèo".

Một thứ gì đó đập mạnh vào đầu nó! Đập vào cái đầu mà nó luôn tự hào là xinh đẹp đến nỗi sưng một cục to!

"Ai?!

Ai lại bất lịch sự thế, nửa đêm rồi còn vứt rác lung tung!"

Thứ đập trúng nó là một chiếc hộp gỗ đàn hương tím hình mây lành xinh đẹp.

Bên trong phát ra ánh sáng màu vàng.

Phượng Hoàng mở hộp, thấy một thanh ngọc giản, trên đó viết ——

【%$@#$%&&!】

Phượng Hoàng không hiểu tiếng Trung, nó cau mày ném thanh ngọc giản trở lại hộp.

Nó vốn đã bực bội vì nghĩ đến Lý Khả Ái rồi! Lại thêm việc không tìm được đường, càng thêm bốc hỏa. Bị đập trúng một cách khó hiểu, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Giờ thì, thanh ngọc giản đáng ghét này còn bắt nạt nó là con chim Anh không biết chữ Hán nữa chứ!

Thật muốn phát điên lên được!

Phượng Hoàng tức giận đến mức dốc hết sức lực, tung một cước!

Chiếc hộp lại biến mất trong màn đêm mùa hè.

Ngoại truyện 3

Đây là lần đầu tiên trấn Đào Hoa xuất hiện trong phó bản "Đại Đường Giải Dược".

Con ma treo cổ đang đung đưa trên cây ở đầu trấn thì bỗng bị một vật thể lạ đập trúng!

Đau quá ——

Hai hàng nước mắt lập tức trào ra từ đôi mắt trống rỗng của Quỷ Treo Cổ: "Đau quá, đau quá! Thanh Đại tỷ tỷ ơi..."

Quỷ y Thanh Đại băng bó cái đầu cho hắn.

Quỷ Treo Cổ đưa hộp báu cho nàng xem.

Thanh Đại mở hộp, thấy một thanh ngọc giản, trên đó viết:

【Hắn có ba nghìn hóa thân.】

Hắn...

Là ai?

Quỷ y trầm ngâm một chút: "Hay là cứ cất hộp báu vào Bách Bảo phường trước, đợi phường chủ trở về rồi tính."

"Ái chà..." Quỷ Treo Cổ đáng thương níu lấy tay áo nàng, "Thanh Đại tỷ tỷ, tỷ không phải nói Tiểu Khả Ái ở trong phó bản này sao? Chúng ta thật sự có thể tìm thấy nàng ấy ở đây sao?"

"Điếu Điếu nhớ nàng ấy lắm..."

----------

- Hết Phần 13 - Phần 14:Thí Luyện Bích Lạc (bấm chương tiếp để đọc phần 14)

Loading...