Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 11: Hồng Liên Tiên Tôn 9
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:58
Lượt xem: 647
Tôi đuổi Phạm Nguyên Chân đi.
Hắn ta đứng giữa sân, gào lên đầy bất cam: "Quy thuận Tiên Tôn, các ngươi sẽ có được tôn vinh, phú quý, đặc quyền vô thượng... Các ngươi muốn gì được nấy! Muốn làm gì được làm nấy!"
Phải đấy.
Trở thành chó săn của Tiên Tôn, muốn làm gì thì làm nấy.
Đáng thương thay, dân chúng trấn Kim Thạch khi bị ức h.i.ế.p vẫn còn cầu nguyện Tiên Tôn.
Tiên Tôn nghe thấy thì sao chứ?
Đối với "người nhà" của Mạc Lô Các chẳng qua cũng chỉ... nhẹ nhàng bỏ qua.
Ngay cả cây ngân hạnh bên sông cũng bị Tiên Tôn lừa gạt bằng vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa.
Nó còn tưởng rằng các đan tu sợ bị Tiên Tôn trừng phạt nên mới tự ý thiêu hủy toàn bộ dân chúng trong trấn.
Thiêu hủy trấn Kim Thạch vốn là do Hồng Liên Tiên Tôn ngầm đồng ý!
...
Ba đêm liên tiếp, rất nhiều tiên tu tìm đến.
Kẻ khuyên nhủ, người cảnh cáo, kẻ uy hiếp, người dụ dỗ... Trong số họ có người muốn g.i.ế.c tôi, có người muốn cứu tôi, nhưng không một ai là không ép tôi quỳ xuống, thần phục trước thần minh.
Đúng vậy, đấu với trời, chẳng có lợi ích gì.
Đấu với thần, chắc chắn phải chết.
Sau khi đuổi vị khách cuối cùng đi, tôi và Thư Du Nhiên cùng lau mồ hôi trên trán.
...
Ánh trăng tinh khiết, trong trẻo, lẻ loi treo trên bầu trời đêm đen kịt.
Mây đen trôi dạt, cuồn cuộn như muốn nhấn chìm nó.
Tôi và Thư Du Nhiên nằm trong căn phòng trọ không mái, ngửa mặt nhìn trăng.
"Đồng ý với Tiên Tôn, cuộc sống chắc chắn sẽ rất sung sướng nhỉ?" Thư Du Nhiên cẩn thận dùng khăn lụa lau quả lê trên tay, cô ấy đột nhiên chuyển chủ đề, "Nhưng tôi vẫn thích mặt trăng."
"Cái đó... Lý Khả Ái," cô gái nho nhã ấp úng, "Cô có đồng ý cùng tôi, đánh một trận không?"
"Còn nữa, xin lỗi," cô ấy ho nhẹ để che giấu sự lúng túng, liếc nhìn tôi rồi lại vờ như không có chuyện gì mà nhìn sang chỗ khác, "Cô... khụ, cô khác xa so với những gì tôi nghĩ, cô thực sự rất giỏi!"
"Lúc cô giương cung b.ắ.n tên vàng, năm mũi tên cùng lúc b.ắ.n vỡ cánh cửa sắt, cô thật sự rất chói mắt!"
"Có cô ở đây, tôi cảm thấy rất yên tâm."
"Có cô ở đây, tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ thành công!"
Như muốn bày tỏ thiện chí, cô ấy đưa quả lê đã lau sạch cho ta: "Siêu ngọt luôn ~"
Tôi mỉm cười nhận lấy, cắn một miếng, nước ép ngọt ngào chảy vào miệng, quả thật rất ngọt.
Tôi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, khẽ nói: "Trăng đẹp thật, trong thật."
Thư Du Nhiên nhìn ta tha thiết, vẻ mặt kiên định: "Ừ, vậy nên tôi chọn mặt trăng."
Tôi cũng kiên định: "Tôi cũng chọn mặt trăng."
-
Sáng ra, Thư Du Nhiên đã không còn bên cạnh tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-11-hong-lien-tien-ton-9.html.]
Thay vào đó là lão thiên sư Cưu Trần.
Lão già cầm phất trần đứng bên cửa sổ, dùng đôi mắt vàng đục như mắt cú mèo nhìn chằm chằm tôi.
"Ngươi tỉnh rồi." Lão ta phát ra giọng nói the thé như tiếng chim hót, thiếu kiên nhẫn nói, "Nếu không phải Tiên Tôn coi trọng ngươi, bản tọa sẽ không đến mời một con bọ hôi hám ti tiện như ngươi."
Giọng điệu quá cao, nghe đến ngứa cả tai.
Lời nói khó nghe, nghe đến bẩn cả tai.
"Ngươi đã từng bắt ta, còn thả đám Ngư Phách đồng tử mà ta vất vả thu thập, ngươi chắc đang tự mãn lắm nhỉ?" Lão già sa sầm mặt, nhưng ánh mắt lại dần cuồng nhiệt, "Nhưng ngươi quá tự phụ rồi, quá xem thường sức mạnh của thần minh! Sự vĩ đại của Tiên Tôn vượt xa sức tưởng tượng của ngươi."
"Hắn chỉ liếc mắt một cái, đã khiến chúng sinh điên đảo."
"Hắn chỉ cần ngoắc tay, có thể lấy hồn phách của ngươi."
"Hắn chỉ cần thổi nhẹ một hơi, có thể lật đổ cả tòa thành."
"Hắn chỉ cần hơi tức giận, sẽ khiến đất nứt trời sập."
"Bản tọa khuyên ngươi trong Lễ hội mùa hè, hãy an phận một chút."
Tôi duỗi người một cái, bụng kêu ùng ục: "Nói xong chưa? Nói xong còn để tôi ăn sáng."
Thấy tôi không có ý định thay đổi, lão thiên sư Cưu Trần chuẩn bị rời đi.
Vừa đến cửa, lão ta đột nhiên quay đầu lại cười đầy ẩn ý: “Ta thay Tiên Tôn chuẩn bị cho ngươi một món quà, mong rằng sau khi xem xong, ngươi sẽ suy nghĩ lại."
Theo ánh mắt của lão ta, tôi nhìn thấy một chiếc hộp gỗ đặt bên cửa sổ, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.
Nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, mở chiếc hộp ra.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi!
Trong hộp là đầu của Thư Du Nhiên!
Cô ấy vẫn nho nhã thanh tú như mọi khi, vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng đầu cô ấy đầy máu.
Trong đôi mắt phẫn nộ, tràn đầy sự không cam lòng.
Giọng nói bén nhọn của lão thiên sư Cưu Trần vang lên bên tai: "Nếu ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, trong Lễ hội mùa hè ngày mai, ngươi sẽ có kết cục giống như nàng ta!"
Nước mắt lưng tròng, tôi cảm thấy nghẹt thở, như có tảng đá lớn đè nặng lên n.g.ự.c khiến tôi không thở nổi.
Lão thiên sư rất hài lòng với phản ứng của tôi: "Là bản tọa g.i.ế.c nàng ta. Đoán xem trước khi c.h.ế.t nàng ta đã nói gì?"
"Nàng ta nói ngươi từ lâu đã là anh hùng trong lòng nàng ta, còn nói ngươi nhất định sẽ báo thù cho nàng ta. Hừ ~ báo thù?"
"Bản tọa là tâm phúc của Tiên Tôn, trên đời này, ai dám động đến ta? Ha ha ha ha..."
Tiếng cười của lão già đột nhiên im bặt, kinh ngạc nhìn thanh kiếm vàng khổng lồ trên n.g.ự.c mình - Thất Tinh Long Uyên.
Máu từ tim lão ta tuôn ra ào ạt.
Lão ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi quỳ xuống: "Ngươi, ngươi... dám..."
Mắt tôi ngấn lệ, toàn thân run rẩy, nhưng lại ma xui quỷ khiến cười phá lên: "Chết đi!!!"
Bảo kiếm tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, như những mũi kim, đ.â.m lão ta thành cái sàng.
Tiếng kêu đau đớn của lão ta vang vọng đến tận trời xanh, kinh động cả vùng. Tôi không ngăn cản lão ta dùng tiếng kêu trước khi c.h.ế.t này để báo tin cho Hồng Liên.
Đã muốn tuyên chiến, hà cớ gì phải sợ thần minh của hắn nghe thấy?
...